Hứa Lam định xoay người rời đi. Nhưng tộc trưởng cùng các trưởng lão đều ở trong này, làm thế chỉ sợ quá mức thất lễ. Nếu nàng thật sự cứ xoay người đi mất, e rằng Hạ Kiệt sẽ lập tức nổi bão. Nhớ tới gia tộc của mình, Hứa Lam nào dám không chỗ nào cố kị, đành xấu hổ đứng ở nơi đó.
Hạ Kiệt nhìn Hứa Lam đứng đó mặt đỏ hồng vì xấu hổ, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, cười nhẹ nói: “Lam nhi, nàng đi xuống thử một chút đi, để ta chỉ điểm cho nàng.”
Một tiếng Lam nhi này, khiến Hứa Lam giật bắn người, toàn thân nổi da gà. Vừa nghĩ bản thân phải ở trước mặt hắn, bật đến bay đi biểu diễn, hoàn toàn lộ ra dáng người của mình trước mặt kẻ kia, Hứa Lam đã cảm thấy không được tự nhiên, bèn ngẩng đầu gượng cười nói: “Đệ tử khoa chân múa tay, không dám làm bẩn mắt thượng tiên.”
Bộ dạng yếu đuối, hai tròng mắt trong suốt sáng rọi, vì xấu hổ mà khiến khuôn mặt ửng đỏ, kèm theo ngũ quan động lòng người của Hứa Lam, lúc này ở trong mắt Hạ Kiệt động lòng người nói không nên lời.
Ánh mắt Hạ Kiệt nhìn phía Hứa Lam bỗng chốc nóng bỏng hẳn lên, song vì tự kiềm chế thân phận, vẫn không có đi đến cạnh Hứa Lam, chỉ nâng tay chỉnh sửa mái tóc đã hết sức gọn gàng, mỉm cười với Hứa Lam: “Lam nhi, đến đây đi, ta bình thường không hay chỉ điểm người khác, hôm nay ta liền chỉ điểm nàng một phen.”
“Tử Yên muội muội, Tử Yên muội muội, muội mau đến đi.” Hứa Lam sốt ruột hô hoán trong nội tâm.
Hứa Lam đang khó xử, thì chợt nghe tiếng xé gió truyền đến từ bầu trời, vội vàng ngẩng đầu ngước nhìn, đúng là Hứa Tử Yên và Hứa Kỳ ngự kiếm đến. Theo sau bọn họ là tu sĩ Thái Huyền tông kia.
“Phù ~~” Hứa Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Phù ~~” Hứa Thiên Lang và Hứa Thiên Hải cũng thở phào.
Không biết vì sao, từ khi cùng Hứa Tử Yên trải qua lần đào vong ấy, chỉ cần có Hứa Tử Yên bên cạnh, bọn họ sẽ cảm thấy trong lòng cực kỳ kiên định.
Hứa Tử Yên, Hứa Kỳ và Liễu Nhất Thanh từ không trung đáp xuống. Thời điểm trên trời truyền đến tiếng xé gió, Hạ Kiệt liền ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Nhất Thanh lăng hư phi độ, phát hiện tu sĩ Thái Huyền tông trong miệng Hứa gia chẳng qua là một nội môn phổ thông đệ tử, tuy rằng tu vi cao hơn mình, nhưng dựa vào thân phận chân truyền đệ tử của bản thân, còn có thể sợ nàng ta sao? Vì thế, bĩu môi, gật gật đầu với Liễu Nhất Thanh, nhàn nhạt nói: “Thì ra là Liễu sư tỷ, ta còn tưởng rằng là ai chứ?”
“Hạ sư đệ.” Liễu Nhất Thanh bắt gặp thái độ Hạ Kiệt đối đãi mình, không khỏi hơi nhíu mày. Dù sao bản thân đã quyết định sau này đi theo Hứa Tử Yên, đắc tội đối phương cũng phải làm. Nghĩ đến đây, Liễu Nhất Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi thử luyện xong rồi, không quay lại tông môn, ở Hứa gia làm gì?”
“Hừ.” Nhìn thấy thái độ Liễu Nhất Thanh, Hạ Kiệt giận tím mặt, vung ống tay áo muốn bộc phát, bất chợt lại liếc mắt một cái thấy được Hứa Tử Yên đứng cạnh Liễu Nhất Thanh. Trong khoảng thời gian ngắn vẻ mặt thoáng chốc sửng sốt, nghĩ bụng: “Ôi chao, chẳng lẽ Hứa gia chuyên sinh ra mỹ nữ sao? Nữ tử này so với Hứa Lam còn đẹp hơn.”
Nghĩ đến đây, không để ý tới Liễu Nhất Thanh nữa, chắp tay nói với Hứa Tử Yên: “Tại hạ Thái Huyền tông Vạn Pháp phong, chân truyền đệ tử Hạ Kiệt, xin hỏi tiểu thư là?”
Hứa Tử Yên thấy đối phương ra vẻ, không khỏi nở nụ cười nhạt xinh đẹp tuyệt đại khuynh thiên hạ.
Hạ Kiệt đang nhìn chằn chằm Hứa Tử Yên, thấy Hứa Tử Yên giống như nụ hoa mới nở động lòng người, ánh mắt thẳng tắp. Trong lòng đã sớm quên mất Hứa Lam, xem mỹ nhân trước mắt, một thân lam sam thêu hoa, đẹp khiến người ta nín thở. Ông trời của ta ơi, một thiếu nữ xinh đẹp như thế, nếu đặt dưới thân…
Hạ Kiệt nuốt nước bọt ‘ực’ một tiếng. Lại quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Lam, thầm phỉ nhổ trong lòng, so sánh với đóa hoa trước mắt đây, Hứa Lam kia đúng là cây cải trắng.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh thấy được biểu cảm của Hạ Kiệt, người từng trải như hắn lập tức nhìn thấu: “Hỏng rồi, sắc quỷ này lại nhìn trúng Yên nhi.”
Hứa Tử Yên ngó Hạ Kiệt đối diện, hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Thái Huyền tông Thiên Phù phong đệ tử Hứa Tử Yên xin chào Hạ sư huynh.”
Hạ Kiệt kia nghe thế sửng sốt, nhìn Hứa Tử Yên kinh ngạc hỏi: “Ngươi là đệ tử Thiên Phù phong?”
“Không sai.” Liễu Nhất Thanh tiến lên một bước nói: “Tử Yên là phong chủ tự mình thu làm đệ tử.”
“Chân truyền đệ tử?”
“Còn chưa phải, phong chủ ngài ấy đều đã có an bày. Ta lần này chính là phong chủ phái tới hộ tống Tử Yên sư muội.”
“À.” Hạ Kiệt khẽ thốt một tiếng, trong lòng không ngừng đánh bàn tính: “Chiến lực Thiên Phù phong không mạnh, song phù lục bọn họ chế tác cũng là bất luận phong nào của Thái Huyền tông đều cần, kể cả bản thân cũng không ngoại lệ. Nếu bản thân cố đoạt đệ tử phong chủ Thiên Phù phong nhìn trúng, lão già này cũng không phải dễ chọc. Xem việc Thiên Phù phong có thể phái ra một đệ tử Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám tự mình đến bảo vệ Hứa Tử Yên, chỉ sợ lão già Thiên Phù phong kia rất coi trọng nàng, mình tốt nhất đừng đi trêu chọc nàng, lui để lấy cái sau đi, vẫn là mang Hứa Lam kia thì hơn.”
Nghĩ đến đây, hai mắt hung hăng bắn phá trên người Hứa Tử Yên, cười âm hiểm một cái, mới nhàn nhạt nói: “Ha ha, Hứa sư muội. Khi nào thì đến tông môn, sư huynh lại thiết yến hoan nghênh muội. Hôm nay sư huynh có việc, không thể nấn ná ở đây lâu được.”
Dứt lời, quay sang Hứa Hạo Nhiên, lạnh giọng nói: “Hứa tộc trưởng, các ngươi muốn ta gặp tu sĩ Thái Huyền tông ta cũng đã gặp qua, ta hiện tại có thể mang Hứa Lam đi rồi chứ.”
Hắn vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền khó xử. Hứa Lam đã bật nhảy ra sau Hứa Tử Yên, gấp giọng kêu: “Tử Yên muội muội.”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng che Hứa Lam ở phía sau, gương mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Hạ Kiệt: “Hứa Lam là tỷ tỷ của ta, nàng không bằng lòng đi theo ngươi, ngươi vẫn là tự tiện đi.”
Hạ Kiệt đánh giá Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng xẹt qua một tia trào phúng, khinh thường nói: “Chỉ bằng tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu của ngươi?”
Mặt Hứa Tử Yên càng thêm rét lạnh, trong lòng thầm nghĩ, dù sao Thái Huyền tông đã biết đến năng lực chế phù của mình, cùng lắm thì mình dùng cửu phẩm phù lục đập hắn. Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy thật rất giỏi sao? Thật sự không được, ta liền dùng phù bảo ta vừa mới nghiên cứu chế tạo ra. Nếu phong chủ Thiên Phù phong Thái Huyền tông biết mình có thể chế tác phù bảo, cho dù mình giết chết thiên tài Thái Huyền tông trước mắt này, có lẽ Thái Huyền tông cũng chẳng làm gì mình đâu nhỉ? Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên lạnh lùng nói: “Ngươi có thể thử nghiệm.”
Thân mình Hứa Hạo Nhiên và các vị trưởng lão chấn động. Bọn họ vẫn biết tính tình Hứa Tử Yên, hơn nữa Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng cũng biết, đừng xem Hạ Kiệt trước mắt là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, mà Yên nhi chính là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba (Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng còn chưa biết Hứa Tử Yên đã là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư), nếu đánh lên thật, Hứa Tử Yên phóng ra phù trận, nói không chừng sẽ giết chết Hạ Kiệt tại đây.
Vừa nghĩ đến tu sĩ Thái Huyền tông chết ở trong nhà mình, còn bị đệ tử nhà mình giết chết, toàn thân Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng dựng đứng lông tơ. Có điều bọn họ cũng biết, Hứa Tử Yên một khi khởi xướng, dù là ai cũng không ngăn cản được. Mặt Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng lúc này đã hoàn toàn tái rồi.
Ngược lại một đám nội đường đệ tử đều hết sức hưng phấn đứng dậy. Người tông môn, bất kể là đại tông môn, tiểu tông môn, luôn luôn coi người thế tục giới coi là những con kiến. Nhưng kiến cũng có tôn nghiêm của kiến, giờ nhìn thấy thần tượng trong cảm nhận của mình, Hứa Tử Yên đứng ra chống đỡ tu sĩ tông môn. Cả đám sao có thể không phấn chấn phấn, không nhảy nhót cho được?
Liễu Nhất Thanh vừa nghe Hứa Tử Yên nói, chỉ biết sắp nguy rồi. Hứa Tử Yên trực tiếp cự tuyệt thiên tài Thái Huyền tông, bảo Hạ Kiệt làm sao bỏ được mặt mũi? Vừa định bước lên đánh tiếng giảng hòa, không ngờ ba người Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Kỳ, tiến một bước đến bên cạnh Hứa Lam, đứng sóng vai với Hứa Tử Yên. Tư thế kia là muốn cùng Hứa Tử Yên kề vai chiến đấu. Còn chưa đợi Liễu Nhất Thanh phản ứng, Hứa Lam luôn trốn sau lưng người cũng bước ra, cùng Hứa Tử Yên, Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải đứng sóng vai, một đôi mắt đẹp hung hăng trừng Hạ Kiệt đối diện.
Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng thiếu chút đều tê liệt ngã ra đất, thầm nghĩ: “Nhóm tiểu tổ tông của ta ơi, các ngươi đây là muốn làm gì? Các ngươi muốn chết sao?”
Lúc này toàn người trên quảng trường, ánh mắt đều ngắm nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên hiện tại đã đem tinh thần lực hoàn toàn tập trung ở Hạ Kiệt đối diện, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Hạ Kiệt thật sự không nhịn được, trước mặt hắn không chỉ Hứa Tử Yên vùng dậy, mà ngay cả mấy con kiến trong mắt hắn cũng vùng dậy, còn có Hứa Lam hắn coi trọng kia.
Khí thế trên người Hạ Kiệt đột nhiên bùng nổ, nặng nề bước tới phía trước một bước, dưới chân hắn sinh ra một đường khe hở kéo dài thẳng tắp về phía Hứa Tử Yên. Khí thế trên người như núi lan tỏa về hướng đối diện.
Liễu Nhất Thanh bất đắc dĩ cười khổ, cất bước đi ra từ đằng sau nhóm Hứa Tử Yên, chân phải đạp mạnh xuống đất, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám hoàn toàn triển khai, mặt đất theo chân phải xuất hiện một cái khe, thẳng tắp đón lấy cái khe đối diện kéo dài tới va chạm vào nhau.
“Oành ~~”
Một tiếng nổ vang, hai cái khe va chạm, tạo nên tiếng nổ rung trời. Vị trí đụng nhau dâng lên một cột mây hình nấm, trong khoảng thời gian ngắn gió cuốn bụi bay, song phương hoàn toàn không thấy rõ đối phương. Cuồng phong càn quét bừa bãi, thân hình đám người Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng không khỏi lảo đảo lui lại, tay áo nội đường đệ tử xung quanh quảng trường cũng bay ngược về sau.
Đợi bụi đất tan hết, gương mặt Hạ Kiệt âm trầm gắt gao trừng Liễu Nhất Thanh đối diện đồng thời cũng âm trầm, cắn răng, từ trong hàm răng bật thốt ra tiếng: “Liễu Nhất Thanh, ngươi dám quản chuyện của ta?”