Lâm Vũ liền đem ngày đó buổi tối đại khái trải qua cùng Hàn Băng nói nói.
Hàn Băng mặt mày rồi đột nhiên biên đôi, năm năm tay âm thanh lạnh lùng nói: “Bọn họ cũng dám minh mục trương đảm đối phó thượng giáo của quân đội sao?! Đây là nhiêu không .
đem quân nhân chúng ta đề vào mắt!
Cậu yên tâm, tôi cái này đuồi kịp mặt phản ánh, thỉnh cầu điều tra…… # Nhưng là nói đến noi ¡ đây, chính cô ta liền dừng lại, bởi vì cô cũng ý thức được, nêu điều tra đi xuống, không từ mà biệt, cũng chỉ dựa vào quan hệ của nhà họ Vạn: cùng địa vị, còn không biết phải tra được năm nào tháng nào! Nói không chừng kết quả là chính là tra được là cái người chịu tội thay.
“Cô yên tâm, chuyện này tôi chính mình sẽ xử lý!” Lâm Vũ hướng Hàn Băng điểm gật đầu, trong lòng có chút cảm kích.
Theo sau Lâm Vũ đi tới tìm viện trưởng Cung, viện trưởng Cung nhìn đên nhiêu như vậy cảnh sát đều lại đây, không khỏi sắc mặt tái nhợt đối với Lâm Vũ nói: “Hà thần y, Tuyết Nhi G0… Cô ây thật sự là phạm tội giết người sao?”
“Chuyện này tôi cũng không chắc chăn, có thê là, cũng có thê không, phải!” Lâm Vũ nhẹ nhàng mà lắc lặc đâu.
“Hà thần y, các ngưoi cần phải nắm rõ, phương diện này nhất định có cái gì hiểu lầm!” Viện trưởng Cung câm tay của Lâm Vũ một phen, gập giọng nói: “Tuyết Nhi là người tôt như vậy, như thế nào có thê sẽ giết người, anh không biết cô ây giúp đỡ rất nhiêu những đứa nhỏ trong trại mô côi của chúng tôi đâu!”
“Chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không oan uỗng một cái người tốt, cũng tuyệt không sẽ bỏ qua một cái người xâu!” Lâm Vũ hướng cô trịnh trọng gật gật đầu, theo sau đem Mai Quế lừu lại khóa bạc cùng chỉ phiếu đưa cho viện trưởng Cung, làm cho cô thay bảo quản, dặn cô từ dưới chu bắt đầu, mỗi ngày đều mang Tiểu Trí đi phòng khám của mình làm trị liệu.
Hiện tại Mai Quê không có bị bát, mậy thứ này anh ta tự nhiên không thể giữ ở bên người, bát quá Mai Quế lưu lại chiếc khỏa vàng, anh ta cũng không có giao ra đây, xem như thay bảo quản.
Có lẽ nội tâm anh cũng chờ mong có một ngày có thể sẽ cùng Mai Quê gặp mặt đi.
Sau khi từ trại mô côi đi ra, Lâm Vũ liền trực tiếp gọi xe đi tới Kinh Đại Nhất Viện, liều lĩnh lập tức vọt tới nội khoa, vừa lúc cùng gặp phải Giang Nhan đang muôn ra ngoài, Lâm Vũ hai lời chưa nói, ôm cô Giang Nhan liền ở tại chỗ vòng vo đứng lên, lớn tiếng cười hướng cô hộ: “Chị Nhan, em đã trở về, em đã trở về!”
Giang Nhan sợ tói mức kêu một tiêng, sau khi nhìn kĩ Lâm Vũ, lúc này mới nhếch miệng cười, một đôi trong trẻo con ngươi trung tràn đầy đích nhu tình mật ý.
“Ai nha, thì ra bạn trai của bác sĩ Giang là Hà thần y?! Lúc này văn phòng bên trong một cái bác sĩ mới tới tràn đầy kinh ngạc nói, hiển nhiên cô ây đã muôn nhận ra Lâm Vũ.
“Cái gì mà bạn trai chứ, là lão công, người ta đều đã muốn kết hôn đã nhiều năm!” Người thầy thuốc cười nói.
“Vậy tôi chẳng phải là không có cơ hội sao?!” Nữ bác sĩ mới tới băng bó ngực đốn giác vạn tiễn xuyên tâm, Hà thân y chính là thần tượng của cô đó.
“Cô? Cô cảm thầy được cô so với được với một cái đầu ngón chân của bác sĩ Giang hay sao?”
“Thực sự hâm mộ bác sĩ Giang, có thể gả cho thần y lợi hại đến như vậy!”
“Đúng vậy, bác sĩ Hà còn như vậy chuyên tình, kết hôn nhiều như vậy năm, còn như vậy ân ái, thật sự là khó được!”
“Ai nha, thả tôi đi xuông đi!” Giang Nhan bị chung quanh một chúng đồng sự như vậy vừa nói, mặt nhất thời đỏ, nêu ở trước kia, đều là người khác nói như vậy Lâm Vũ, đều nói là phúc ba đời của Lâm Vũ, tìm cái như vậy xinh đẹp lão bà, không nghĩ tới hiện tại trái ngược, gả cho Lâm Vũ, thật thành phúc khí của chính cô.
Bát quá cô hiện tại nội tâm đối lời này cũng thập phân nhận thức đồng, gả cho Lâm Vũ, quả thật là chuyện may mắn nhất ở đời này của cô.