Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1046



Chương 1061:

Trượng Dịch Đình thấy thế cục không ồn lắm, lập tức đức ra nhận lỗi giải thích một câu với Hàn Băng, tiếp đó cảm kích nói với Lâm Vũ: “Thiệu tá Hà, cảm ơn anh giúp chúng tôi tiêu diệt mây con sói ác này! Không thể không nói, thiếu tá Hà thật sự có thân thủ tôt!”

“Quá khen rôi, nhưng tôi không cần thận đã làm loạn phòng của Trương đại thiếu, không biết Trương đại thiêu có trách móc hay không?” Lâm Vũ cười híp mắt nhìn Trương Dịch Hồng hỏi.

“Sao có thê chứ, chút chuyện nhỏ này có là gì, chúng tôi cảm ơn anh còn chưa kịp đó, phải không anh cả?”

Trương Dịch Đình quay đầu nhìn Trương Dịch Hồng hỏi.

Trương Dịch Hồng nhìn tình trạng thảm hại của những con sói đã chết, lòng như dao cắt, nhưng thấy em họ vẫn luôn nháy mắt với mình, lạp tức ra sức gật đâu, nhịn nỗi đau đớn nói: “Đúng, cảm… cảm ơn thiếu tá Hà..

“Trương đại thiếu khách sáo rồi!” Lâm Vũ cười xua tay về phía anh ta, trong lòng vô cùng sung sướng, anh rất thích dáng vẻ bị lỗ nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cảm ơn mình tt thế này của Trương Dịch Hồng.

“Trong nhà cũng đã bừa bộn thê này rôi, chúng tôi phải dọn dẹp một chút, không giữ hai vị ở lại đây làm khách nữal” Trương Dịch Đình làm động tác mời vệ phía Lâm Vũ và Hà Băng, rõ ràng là muôn nhân cơ hội này đê bọn họ đi.

“Làm khách thì không cần, nhưng – vẫn mong Trương thiêu gia mời cha của anh ra, tôi phải đưa thiệp mời và thư của phó cục trưởng chúng tôi cho ông ây!”

Hàn Băng tuy rằng cũng muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng đây mùi máu tanh này, nhưng dù trải qua sợ hãi, cô vân ghi nhớ kỹ nhiệm vụ mình tới đây.

“Cái này… Thật xin lỗi, gia phụ có chút không khỏe trong người, không tiện để ông ấy nhìn thây cảnh tượng.

phòng. khách hiện giờ. ‘Thế này đi, cô đưa đồ cho tôi, tôi giúp cô chuyện!”

Trương Dịch Đường cười nói: ‘Ong ây ở bên trên chuẩn bị đi ngủ, giờ tôi sẽ lên đưa cho ông ấy!”

“Không được, tôi phải đích thân đưa cho ông ấy!” Giọng nói Hàn Băng lạnh lùng, không cho từ chối.

“Trương thiếu gia, cha cậu là cánh tay trái không thoải mái, hay chân trái không thoải mái vậy?” Lâm Vũ đột nhiên cười híp mặt nhìn Trương Dịch Đình hỏi, cánh tay trái và chân trái mà anh nói tới, chính là bộ phận anh đã đánh bị thương người đàn ông đeo mặt nạ tôi hôm đó.

Trương Dịch Đình nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đồi, lạnh lùng nói: “Thiếu tá Hà, anh nói gì cánh tay và chân của cha tôi sao lại..

“Xin lỗi, tôi chỉ là nói vu vơ mà thôi!”

Lúc này trên cầu thang đột nhiên truyền đện một giọng nói trầm thấp, tiếp đó liền nhìn thây một bóng người từ trên cầu thang chầm chậm bước xuống.

Chỉ thấy người đang chằm chậm bước từ trên câu thang xuống án mặc vô cùng kỳ quái, thân dưới mặc một chiếc quần ngủ chất nhung, chân đi một đôi dép lê bông, nhưng thân trên lại mặc một chiêc áo lông vũ dày nặng.

Do bởi góc độ, hướng mà Lâm Vũ và Hàn Băng đứng không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của ông ta, vì vậy nhất thời không cách nào khẳng định ông ta chính là Trương Hựu Tư.

Hàn Băng lập tức tiến lên trước một bước, vội vàng nói: “Xin hỏi là Trương lão gia – Trương Hựu Tư sao?”

HP “Đúng vậy, là tôi!

Trương Hựu Tư khẽ trả lời một tiếng, tiếp đó mới quay đầu lại.

Chỉ tấy tay trái ông ta đút trong túi áo lông vũ, còn tay phải lại che miệng khẽ ho vài tiêng, sắc mặt trắng bệnh, giọng nói cũng yếu ớt, bệnh trạng khắp người.