Lâm Vũ và Hàn Băng sau khi ra khỏi nhà của Trương Dịch Hồng liền đi về phía chỗ đỗ xe, đi thắng lên xe, Hàn Băng mới khế hỏi: “Thê nào, có phát hiện ra manh mối gì không? Có phải là ông ta không?”
“Không chắc chắn…
Lâm Vũ lắc đầu, nghĩ tới cảnh vừa rồi mình vô lên Trương Hựu Tư, trong lòng không khỏi có chút hồ nghỉ, phỏng đoán là mình đoán sai, tuy rằng lực anh vỗ không hề nặng, nhưng nêu cánh tay Trương Hựu Tư thật sự bị gấy, cũng chác chắn sẽ vô cùng đau khô.
“Không chắc chắn, ý gì?” Hàn Băng nghỉ ngờ nói: “Không phải anh nói ìf đã đánh gãy cánh tay trái của ông ta, đâm chân trái ông ta bị thương sao? Tôi thấy chân và cánh tay của ông ta dường như không có gì khác thường!”
“Vết thương trên chân thì dễ nói, với, thân phận của Trương Hựu An, để lầy được thuộc câm máu tăng cơ của nhà máy dược chúng ta quả thật dễ như trở bàn tay, vì vậy vết thương trên chân của Trương Hựu Tư có thể đã chữa khỏi rồi, những vết thương cánh tay trái của ông ta chắc chăn vẫn chưa khỏi!” Lâm Vũ nhíu mày nói.
Phải biết rằng, hôm đó anh đã tung một cước đạp nát cánh tay trái của người đàn ông đeo mặt nạ, chắc chăn gãy xương dập nát, giờ cũng chưa được mây ngày, cho dù thuộc tráng cốt có tốt hơn nữa cũng sẽ không chữa khỏi được, vì vậy người | đàn ông đeo mặt nạ này thật sự có thê không phải là Trương Hựu Tư.
=tri00 khiết”
Vẻ mặt Lâm Vũ đột nhiên trở nên ngưng lại, nhìn vê phía xa trầm giọng nói: “Irừ khi vừa rồi để lừa chúng ta, ông ta đã căn răng chịu đựng!”
“Chịu đựng? Không thể nào!” Hàn Băng nhíu mày suy nghĩ cần thận, sau đó kiên định lắc đâu,nói: “Không thể nào, nỗi đau gấy xương, đi sâu vào xương tủy, sao có thê chịu đựng được, chỉ đơn thuần nói từ phản ứng.
sinh lý của con người cũng không thê nào!”
Trước đây cô từng trải qua nỗi đau đớn kiêu này, đương nhiên biệt gãy xương có mùi vị thê nào, vì vậy.
không tin Trương Hựu Tư có thể chịu được nỗi đau đớn kiểu này.
“Đúng vậy, nếu là người bình thường, chắc chăn không chịu được sự đau đớn này, nhưng đừng quên, nhị gia Trương gia này biết huyện thuật!”
Lâm Vũ nói: “Cho dù có phải là ông ta hay không, sau này tôi cũng phải đê phòng thêm với con người này!”
Lâm Vũ thầm quyết định, mặc kệ Trương nhị gia này có phải là người đàn ông đeo mặt nạ đó hay không, nêu một ngày nào đó ông ta lại khiêu khích mình, vậy mình chắc chắn phải nhân cơ hội diệt trừ mối hiểm họa lớn trong lòng này.
Nhớ tới người đàn ông đeo mặt nạ, anh không khỏi nhó đên khuôn mặt mê hoặc của Rose, nhớ tới một cái nhăn mặt, một nụ cười khủng phong tình vạn của Rose.
Lâm Vũ theo bản năng sờ lên chiệc chìa khóa vàng cô ta để lại trong túi áo, không khỏi lắc đầu thở dài, người phụ nữ này, ` vẫn thật sự khiến người ta khó có thể quên! Không biết hiện giò cô ta thế nào?
“Vậy tiếp sau đây chúng ta phải làm sao?” Hàn Băng hỏi.
“Yên lặng quan sát thay đội! Lâm Vũ khép hờ mát nói: “Tôi tin răng, lần này không thuận lợi, Trương gia chắc chăn sẽ không từ bỏ ý định, là hồ ly, ắt sẽ phải lộ ra đuôi! Đúng rồi, phải phiền i cô giúp tôi điều tra những lính đánh thuê đó, nói không chừng có thể tra ra được điều gì đó từ chỗ bọn họi”
“Không giấu gì anh, nhóm người này chúng tôi đã đang điêu tra rồi, bọn họ còn xảo quyệt hơn chúng tôi tưởng tượng, tạm thời thông tin chúng tôi nắm bắt được vẫn cực ít” Hàn Băng nói: “Tôi đoán có thê là “tiểu đội cảm tử” nổi tiếng trên thế giới, còn về cụ thể, vẫn phải tiếp tục điều tra!”