Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1056



Chương 1072:

Giang Nhan thấy vậy thì không kìm được mà ngân ra, lời nói đên miệng.

phải nuốt vào, vốn đang cho răng cân tôn công nói năng, không ngờ mới báo tên Lâm Vũ, thái độ của chủ nhiệm Tần lập tức đổi sang một trăm tám mươi độ. | “Mau, mau lấy khẩu trang cho thần y Hài”

Chủ nhiệm Tân vừa phân công cho các bác sĩ xung quanh, vừa túm chặt cánh tay của Lâm Vũ như sợ anh chạy vậy.

Lâm Vũ bắt đắc dĩ cười cười.

“Ai là chủ nhiệm Tần?!”

Lúc này hành lang đột nhiên có hai cảnh sát vội vã đi đến.

“Là tôi đây!” Chủ nhiệm Tân nhanh chóng đứng ra, vội vàng nói: “Cảnh sát thông báo, có phải điều tra có kết quả gì không?”

“Không sai, sau khi chúng tôi dò hỏi vài đứa nhỏ, phát hiện chúng đều dùng một loại thuốc ho viên nhộng trị ho, chúng tôi nghỉ ngờ viên nhộng này có vần đề!”

Cảnh sát vừa nói vừa đưa một túi kín trong suốt, trong túi đựng một viên nhộng màu xanh lam.

“Hả? Viên nhộng có vấn đề!” Chủ nhiệm Tần lập tức đón lấy túi kín này.

“Đúng, chúng tôi đã tra được xưởng thuốc sản xuất ra nguyên liệu thuộc trong viên nhộng này, hiện giờ chuẩn bị gọi người phụ trách xưởng thuốc!”

Hai cảnh sát thông báo rồi lập tức xoay người đi.

“Đồng, chí, cảnh sát, xin đợi một chút, anh có thê tiết lộ là xưởng thuốc của ai không?” Chủ nhiệm Tân lập tức nóng nảy, dù sao bệnh viện bọn họ hợp tác với rất nhiều xưởng chế thuốc, nếu đề cập đến xưởng chế thuốc mà bệnh viện bọn họ hợp tác, vậy ông ta phải lập tức báo cho bệnh viện đề niêm phong lô thuốc này!

*A, là một xưởng chế thuốc tên là Hồi Sinhl” Cảnh sát cũng không giấu giêm, nói đúng sự thật.

Xưởng chế thuốc Hồi Sinh?

Lâm Vũ và Giang Nhan nghe vậy thì không kìm được mà ngân ra, liêc nhìn nhau, trong mắt loé lên một tia nghỉ ngờ.

“Xưởng chế thuốc Hồi Sinh? Là xưởng chê thuộc Hôi Sinh ở tám dặm kia sao?” Lâm Vũ lập tức tò mò hỏi.

“Không sai, anh làm sao mà biết được?” Hai cảnh sát liệc nhìn đánh giá Lâm Vũ, nghi hoặc hỏi.

“Tôi là người phụ trách xưởng chế thuốc kia, tôi là Hà Gia Vinh!” Lâm Vũ cau mày nói, lòng vô cùng nghỉ ngờ, thuốc trong xưởng chế thuốc của bọn họ đều do anh tự nghiên cứu phát minh, sao có thê có vấn đề được?

“Anh là người phụ trách xưởng chế thuốc Hồi Sinh?!” Một cảnh sát trong đó không kìm được mà ngân ra, tât nhiên không ngờ Lâm Vũ biết việc như vậy mà còn tự mình thừa nhận.

“Hình như là anh ta, thần y Hà trong truyền. thuyết, hóa ra Hồi Šỉnh Đường và xưởng chê thuốc Hồi Sinh đều là một!” Một cảnh sát khác đánh giá Lâm Vũ, sau đó gật đầu: “Tôi thấy anh ta trên TV rôi, có chút ân tượng.”

“Vậy phiền anh đi theo chúng tôi một chuyên đi!” Cảnh sát lúc lập tức lạnh mặt, sau đó lấy ra một bộ còng tay lạnh băng.

Giang Nhan thầy vậy thì nóng nảy, vừa định mở miệng ngăn cản, nhưng chủ nhiệm Tần lập tức chạy ra, vội vàng nói: “Đợi đã đợi đã, ui cha, hai anh cảnh sát, có phải ở đây có hiểu lầm gì không, các anh cũng đều nghe nói Hồi Sinh Đường, cũng biết bác sĩ Hà Gia Vinh là một thần y mà? Nếu là thần y, vậy làm sao mà thuốc trong xưởng bọn họ lại vấn đề được?”

“Cái này chúng tôi không cần biết, chúng tôi chỉ lầy sự thật đề nói chuyện, sau khi chúng tôi luôn kiểm nghiệm, điểm chung duy nhất của mây đứa nhỏ là bốn giờ trước khi phát bệnh, đều dùng loại thuốc trị ho hày!P” Một cảnh sát trong đó trầm khuôn mặt nói.

Lâm Vũ nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt, quay đầu nhìn sang viên nhộng trong tay chủ nhiệm Tân, nói: “Chủ nhiệm Tân, phiên ông đưa viên nhộng này cho tôi xeml” | “Được!” Chủ nhiệm Tân vội vàng đưa viên nhộng trong tay cho Lâm Vũ.