Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1116



Chương 1116:

Đay là phòng bệnh đơn xa hoa, không gian rất lớn, còn có nhà vệ sinh, nhà bếp, còn có sô pha da Ý cao cấp riêng trong phòng bệnh, giống như những gì một phòng khách nên có, lúc này, một người đàn ông già gây đang năm lưng chừng trên chiếc giường điều dưỡng đa năng, chỉ nhìn thây hốc mắt ông ta trũng sâu, gò má nhô cao, toàn bộ khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Mà bên cạnh ông ta là một ông già tướng mạo giông với ông ta, chính là hai anh em Vạn Sĩ Linh và Vnaj Sĩ Huân!

Ngoài ra, trong phòng còn có hai nữ hộ sĩ còn rât trẻ đang thu dọn phòng.

Lần trước Vạn Sĩ Huân nhận được cuộc gọi của Giám đốc Trọng về việc dừng. hợp tác dự án kỹ thuật sinh học, ông đã lập tức ngất đi, sau đó ông được đưa thẳng vào Bệnh viện Đa khoa Quân khu.

Phòng bệnh này là phòng bệnh VIP, được ông ta ký hợp đồng trong suốt cả năm chỉ đê đôi phó với những trường hợp đột nhiên phát sinh như vậy.

May mãn thay, sau đó anh hai của ông có nhìn qua, phát hiện tình hình không có gì nghiêm trọng, đó là do khí huyết, chỉ cần ông ta nghỉ ngơi tịnh dưỡng mọt khoảng thời gian là được.

Hôm nay, Vạn Sĩ Linh rãnh rỗi không có chuyện gì, lại đên với ông ta.

“Đồng sự trưởng, nhị lão gial”

Người đàn ông cao gầy bước vào kính cân chào hỏi anh em nhà Vạn Sĩ Huân, sau đó liếc nhìn hai nữ y tá.

“Các người đi ra ngoài trước!” Vạn Sĩ Huân xua tay, hai nữ y tá vội vàng đi ra ngoài.

*“A Tân, thế nào rồi?” Vạn Sĩ Huân gấp gáp hỏi, “Hà Gia Vinh đâu?”

A Tân vội vàng báo cáo: “Đồng sự trưởng, Hà Gia Vinh đã đi rôi!”

“Đi rồi?”

Vạn Sĩ Huân khẽ giật mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc, khi những người thủ hạ phát hiện ra Lâm Vũ, còn tưởng răng Lâm Vũ đang tới chỗ mình, không ngờ lại vội vàng rời đi.

Vạn Sĩ Linh bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ lần cuối cùng suýt bị giam cầm, Vạn Sĩ Linh đã trở thành một con chim sợ hãi, hoàn toàn sợ hãi, không còn sự thù địch và kiêu ngạo như xưa, không còn nghĩ đến chuyện ân oán, chỉ mong được sông trong hòa bình.

“Đúng vậy, cậu Ấy. không phải đến tìm ngài.” A Tân vội vàng báo cáo “Không phải tìm tôi sao?!” Vạn Sĩ Huân không nhịn được, lập tức ngồi dậy, Vạn Sĩ Linh vội vàng giúp ông ta lót cái gối phía sau.

“Vậy thì cậu ta đến tìm ai?” Vạn Sĩ Huân vội vàng hỏi.

“Là người Hà gia mời đến!” A Tân nói dứt khoát, “Nhị thiếu gia Hà gia bị thương, hiện đang năm viện phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng dưới!”

“Nhị thiếu gia Hà gia? Hà Tự Trăn?”

Vạn Sĩ Huân không khỏi cảm thầy hơi kinh ngạc khi nghe những lời này, tò mò hỏi: “Cậu ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bị thương. Người ta nói răng anh ta bị đâm khi đang thực hiện nhiệm vụ ở biên giới, anh ta bị nhiễm một chất độc rât lại”

“Vậy Hà gia mời Hà Gia Vinh đến là có ý gì? Là đề khám bệnh cho Hà Tự Trấn, hay Hà Gia Vinh thực sự thuộc vê Hà gia, đề cậu ta gặp cha. mình lần cuối?” Sĩ Huân cau mày, lo lắng hỏi.

Ông ta đương nhiên đã từng nghe qua một số người nói vê chuyện nguôn gôc của Hà Gia Vinh, nhưng mà theo ông thầy thì sự việc này là hoàn toàn sai sự thật, nêu Hà Gia Vinh thực sự là con cháu của Hà gia thì làm sao Hà gia có thể phủ nhận được!

Cho nên ông ta không đề tâm, không ngờ hôm nay Hà gia lại gọi điện cho Lâm Vũ trong tình huông này, ông ta tự nhiên trở nên căng thăng.