Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1129



Chương 1129:

“Alo, viện trưởng Triệu.”

“Bác sĩ Hà, không hay rồi.”

Triệu Trung Cát ở đầu dây bên kia gâp gáp không cả kịp niên hỏi lập tức hoảng loạn nói: “Ngài mau đến bệnh viện một chuyên đi, Hà nhị gia xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện?”

Sắc mặt Lâm Vũ lập tức thay đổi vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cái đó… Uỗng xong thuộc của ngài thì phản ứng liên không đúng…” Triệu Trung Cát lắp bắp nói, giọng điệu không chắc chắn, “Anh qua đây xem trước đi.”

Lâm Vũ nghe vậy thì sững người sau đó lập tức gật đâu nói: “Được.”

Nói xong anh lập tức mặc áo khoác vào.

“Đêm khuya rồi còn xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Nhan hoang mang hỏi.

“Không có gì, em ngủ trước đi, anh đến bệnh viện một chuyền.” Lâm Vũ nói xong liền vội vàng rời đi.

Lúc anh mở cửa thì Bộ Thừa ở dưới lầu đang chuẩn bị ngủ liền nghe thầy động tĩnh lập tức bật dậy sau đó câm lấy ảo khoác chạy đến cầu thang nhìn thây Lâm Vũ đang đợi thang máy thì vội vàng hỏi: “Hà tiên sinh, anh phải ra ngoài ư? Tôi đi cùng anh.”

“Được.” Lâm Vũ không từ chối, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc thuốc của mình điều chế cho Hướng lão uông không có vân đê gì sao đên lượt Hà nhị gia thì lại xảy ra chuyện?

Đợi khi anh vội vàng đến được bệnh viện thì chỉ thấy trong phòng bệnh của Hà nhị gia đứng chật bác sĩ cùng y tá, Triệu Trụng Cát cũng ở đó không ngừng lau mồ hôi trên trán, cả người lo lăng không thôi.

Lúc này các bác sĩ khoa nội đều đang bận rộn, khoa ngoại cũng bận rộn không kém.

“Viện trưởng Triệu, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Vũ nhanh chóng đi đến trước mặt ông ta.

“Bác sĩ Hà, anh đến rồi.” Triệu Trung Cát thầy Lâm Vũ thì vui mừng, lo lăng năm lây tay anh nói: “Anh mau vào xem cho Hà nhị gia đi, đã rửa ruột cho ông ây rồi nhưng các chức năng cơ thể vẫn giảm xuống rất nhanh.”

“Chuẩn bị túi kim châm cho tôi.” Sắc mặt Lâm Vũ thay đổi vội vàng nói.

Bà Lọ) mau lấy kim châm cho bác sĩ à.

Triệu Trung Cát lập tức sai người đi lấy kim cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ cầm túi kim sau đó nhanh chóng tiên vào tỏng phòng, bên trong một nhóm bác sĩ khoa nội đang vây quanh Hà nhị gia, trong đó có một bác sĩ lớn tuôi đang dùng hai làI ân vào ngực Hà nhị gia giúp hồi phục nhịp tim cho ông ta nhưng nhịp tim cùng huyết áp trên màn hình đo vẫn không ngừng giảm xuông, bây giờ đã xuông còn 60% rôi.

Lúc này, toàn bộ khuôn mặt Hà nhị gia trăng như sáp, hai mắt nhắm chặt, môi hơi tím tái, cơ tay và mặt đều co giật từng hồi, mặc dù bây giờ đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng lông – mày ông ta vần hơi cau lại có thê thấy vô cùng đau đớn.

“Tránh ra, để tôi.”

Lâm Vũ trầm giọng hét lên với chủ nhiệm khoa nội, sau đó lấy ra vài cây châm kẹp giữa các ngón tay, nhanh chóng đâm vào ngực Hà nhị gia bốn cây.

Sau khi bôn cây kim đâm vào ngực thì ngực Hà Nhị Gia ngay lập tức thở gập gáp giỗng nhự mũi bị bịt lại đột nhiên buồng ra, đồng thời độ bão hòa oxy trong máu trên màn hình cũng lãng lên với tốc độ rất nhanh.

Thấy cảnh tượng này những vị bác sĩ lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhìn Lâm Vũ bằng ánh mắt thán phục, không hồ danh là hội trưởng hiệp hội trung y, một khi đã ra tay là hiệu quả thây ngay.