Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1209



Chương 1209

“So với tôi nghĩ thì chậm hơn một chút, nhưng cái tốc độ giải quyết xong bọn họ này cũng không lÔ Lúc này Trương Hựu Tư ngắng đầu ưỡn ngực, vô cùng ngạo nghề nói, giông nhự trong lòng ông ta cho răng, Liêu Trí lần này tuyệt đối là một trận đại thắng.

Tiếu Kình Sơn và Trương Hựu An cũng liên tục gật đâu, dường như cũng có chung ý nghĩ với ông ta, dù sao thân thủ của Liêu Trí, bọn họ cũng đều thấy qua, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không bao lâu, Tân Dũng liên vội vàng chạy tới, thấy 2 anh em Trương gia ngôi trên ghế sofa, sắc mặt không khỏi ngắn ra, sau đó lập tức gật đâu lên tiêng chào.

Thế nào, Tiểu Tần, những người bên đại đội Ám Thứ kia có phải không chịu nồi một kích hay không?” Tiêu Kình Sơn cười híp mắt hỏi.

“Đúng vậy, Liêu Trí vừa lên quả thật một cước quật ngã Lão Hắc trong đại đội bọn họ.” Tân Dũng chần chừ một chút rồi nói, quyết định báo tin vui trước.

“Ha ha, tôi đã nói mà, Lão Tiêu, nhật định là một trận toàn thắng.” Trương Hựu An nghe nói như thế sắc mặt mừng rỡ, trong lòng cảm giác vô cùng hết giận.

“Ha ha, tốt, quả thật tốt lắm, lần này tôi xem đại đội Ám Thứ bọn họ còn làm ra vẻ với ông đây như thế nào?”

Tiếu Kình Sơn vui mừng mở cờ trong bụng.

Ngược lại Trương Hựu Tư ở bên cạnh giương mặt thản nhiên, chỉ mỉm cười, giỗng như mọi thứ đều trong dự đoán của ông ta.

“Chăng qua là, đội trưởng…” Tân Dũng nhìn thấy một màn này thì ngược lại trong. lòng tràn đầy đau khổ, có chút nói quanh co: “Lúc đó Hà… Hà Tự Trăn cũng có đó.”

“Cái gì?”

Tiếu Kình Sơn và Trương Hựu Tư nghe nói như thế tiếng cười hơi ngừng, vẻ mặt Tiêu Kình Sơn thay đổi, vội vàng hỏi: “Không phải ông ta ở bệnh viện sao?”

“Đúng vậy, thế nhưng không nghĩ tới hôm nay ông ta chạy vê căn cứ để thông khí…” Trong lòng Tần Dũng muôn khóc đều có, cái này con mẹ nó cũng quá xui xẻo.

“Sau đó thế nào? Ông ta ra tay sao?”

Tiếu Kình Sơn vội vàng nói, sắc mặt trở nên trắng, trên trán mơ hồ có một lớp mô hôi lạnh, rất rõ ràng là đang vô cùng khân trương.

“Ông ta không ra tay, bởi vì bệnh của ông ta còn chưa tốt.” Tân Dũng nói đúng sự thật.

Tiếu Kình Sơn nghe vậy đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, che ngực vô vô, lắm bâm nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt..

Nhưng vừa mới nhẹ nhõm được một nửa, Tần Dũng lại cúi đầu nói tiếp: “Những ông ta… đệ tử của ông ta ra tay…”

Tiếu Kình Sơn và những người khác nghe thấy lời nói đó đêu giật mình, hai người nhìn nhau, tất cả đều sững sờ, hiện nhiên là họ không biết Hà Tự Trăn có một người đệ tử!

“Đệ tử? Ông ta có đệ tử?”

Tiếu Kình Sơn kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, trên danh nghĩa không phải là người đệ tử của ông ta… Bởi vì Hà Tự Trăn chỉ cho anh tạ một vài chiêu, cho nên anh ta có thể coi như một người đệ tử!” Tần Dũng gãi đầu nói.

“Sau đó thì sao? Người đệ tử của ông ta các cậu đối phó là không thành vấn đề?”

Tiếu Kình Sơn sốt ruột nói, anh em Trương Hựu An ở một bên nhìn hắn ta sốt sắng hỏi.

Tần Dũng cúi đầu trong chốc lát, không trả lời tiệp.