Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1218



Chương 1218

“Đúng vậy, nếu cậu nói là giả, cậu có thê nói ra lý do không?” Tào Truân chế nhạo: Thậm chí tôi e rằng cậu còn không hiểu phong cách về của Phạm Khoan?”

“Thành thật mà nói, mặc dù đồ giả của anh là một bản sao tốt, nhưng tôi không cân phân tích văn phong và nét vẽ. Chỉ cân vài giây là sẽ thê chứng minh được đó là đồ giả!” Lâm Vũ chậm rãi đứng dậy, nụ Sười xuật hiện trên mặt: “Hơn nữa còn có thể làm cho tất cả mọi người tin!”

“Nói đùa sao, tiểu tử, cậu thật là nói khoác mà không biết ngượng!” Tào Truân lớn tiêng nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu không cân ở đây lấy lòng mọi người, nêu không chứng minh được, thì cậu thành thật quỳ xuống xin lỗi tôi!”

Nghĩ đến chuyện quỳ gối vì Lâm Vũ vừa rồi, anh ta cảm thầy tức giận, tự nhiên nắm lấy cơ hội quay lại trả thù.

“Đúng, đây là Hà gia, lời đã nói phải nói có trách nhiệm!” Hà San cũng bực bội nói: “Chỉ mất vài giây để chứng minh, cậu coi đây là trò con nít à!”

Mặc dù cô ta không biết nhiều về thư pháp và hội họa, nhưng ít nhất cô ta cũng biết rằng để xác minh tính xác thực của một bức thư pháp và hội họa, có rất nhiều kiến thức và khía cạnh liên quan, không thể nói rõ ràng trong một vài câu.

_ “Được, vậy tôi sẽ chứng minh cho mọi người xeml”

Lâm Vũ lơ đễnh nở nụ cười, sau đó bước nhanh đi tới chỗ tranh vẽ, chạm nhẹ vào bức tranh, sau đó dùng ngón tay bóp mạnh một cái, lập tức vạch ra một đường mảnh rồi ném lên bức tranh, có chút mỉa mai nói: “Mọi người nhìn kỹ đi, trên tắm vải này có sợi tông hợp tê-ri-len. Xin hỏi, có phải ngành công nghiệp hóa chất ở thời nhà Tống đã phát triển như vậy không?”

Vẻ mặt của Hà San và Tào Truân đột nhiên thay đổi khi nghe thấy điều này, họ vội vàng ‘ vươn tay nhặt sợi vải mỏng trên tắm vải lên, sau đó nhìn kỹ chúng.

“Tôi đến xem xeml”

Thấy vậy, vợ của Hà Tự Khâm giật sợi chỉ từ tay Hà San, sau đó lấy chiếc bật lửa trên hộp đựng thuôc lá trên bàn cà phê và đột sợi chỉ. Sau đó, lấy mũi ngửi, kêu lên một tiếng nói: “Đó không phải là sợi tổng hợp tê-ri-len sao, không tin mọi người thử!”

“Thật sự là tranh giả?”

Mọi người trong phòng không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Vũ, bọn họ không ngờ ánh mắt của anh lại sắc bén như vậy.

Khuôn mặt của Tào Truân và Hà San đỏ bừng khi nhìn thấy ánh mắt đó, Hà San giận dữ đá vào người Tào Truận, chửi rủa: “Anh không phải nói với tôi đây là thật sao? Được rôi, anh dám lừa gạt Hà gia chúng tôi!”

“Con cũng không biết là giả, con..

con thật sự mua với giá 4 triệu, ba, con thật sự là bỏ tiền mua nói” Tào Truân mồ hôi nhễ nhại. Phải biết răng tranh giả là chuyện nhỏ, lừa dối ba vợ, mới là chuyện lớn!

“Thôi, được rôi, chúng ta ngôi xuông ăn cơm trước đã, sau bữa tôi rôi nói về chuyện bức tranh!” Hà Khánh Vũ cười vậy vậy tay, không quan tâm, như thể ông không muôn đào sâu xem con rễ có có tình nói dối ông không.

Sắc mặt Tào Truân trắng xanh, đầu đổ mồ hôi lạnh, còn ăn cơm được sao, lập tức cuộn bức tranh lại nói: “Tôi phải đi đập phá sạp hàng của hắn!”

Nói xong anh ta bước nhanh ra ngoài, không biết là vì tức giận hay lương tâm cắn rứt.

Hà Khánh Vũ không quan tâm đến.

anh ta, chào mọi người tiệp tục ngôi xuông án cơm.

“Bác sĩ Hà, cậu cũng hiểu tranh chữ sao?”

Sau khi ngồi xuống Hà Khánh Vũ hào hứng nói với Lâm Vũ.