Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1246



Chương 1246

Lúc này anh mới hiểu được, không trách được Hà Tự Khâm nóng lòng như vậy, thì ra những thứ trong cuộc đấu giá lần này quả nhiên khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng ngoài dự đoán của anh, Hà Tự Hành lại lắc đầu, nói: “Không phải!”

“Không phải sao?”

Lâm Vũ lại sửng. sốt, đây đã là cấp bậc quốc bảo, còn không phải là bảo vật trong miênhj bọn họ nói kia sao?”

Trong lòng Lâm Vũ có chút sững sờ, nhưng cũng không vội hỏi, tính toán quan : sát trước rôi nói sau, đồng thời trở nên rất hứng thú với bộ sưu tập sẽ được bán đầu giá vào tối nay.

Nếu bộ sưu tập này có giá trị hơn Kim Thiền Ngọc Diệp của nhà Minh, thì đêm nay anh thật sự không đến nhâm.

“Mọi người đều biết là Kim Thiền Ngọc Diệp mà nước ta tìm thấy trên núi Ngũ Phong được coi là quốc bảo, và món đồ này năm đó là bảo vật thất lạc ở nước ngoài, bất kể là hình dạng hay chất liệu đều không thua kém gì bảo vật quốc gia đó, nên nếu có người thích thì đừng bỏ qua cơ hội!”

Quản gia mập cười nói: “Theo định giá của người bán, bộ sưu tập này bắt đầu từ 50 triệu và bậc giá tăng thêm là 5 triệu. Bây giờ bắt đầu đặt giái”

Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên và ngay lập tức đập búa.

“60 triệu!”

“80 triệu!”

“120 triệu!”

Mọi người phía dưới lập tức kêu giá, không ngừng kích động, tất nhiên đều muôn đưa Kim Thiên Ngọc Diệp này vào trong túi.

Lâm Vũ nhìn Hà Khách Vũ ngồi bên, nhìn thấy ông vẻ mặt tươi cười, thần sắc thản nhiên, dường như không có chút hứng thú nào với đầu giá.

Mới đầu Lâm Vũ còn muôn nhắc nhở ông một câu, nhưng sau khi bộ sưu tập này tăng giá đên một mức độ nhất định, Lâm Vũ cảm thầy đấu giá không có ý nghĩa gì nữa, nên không mở miệng.

Cuối cùng Kim Thiền Ngọc Diệp này đã được bán với giá 320 triệu, người quản gia mập sau đó đã hô đem lên một bộ sưu tập khác, đó là một chiếc bình Tế Lam Thiên Cầu và là một di vật văn hóa cập quốc gia, truyền trăng năm đó từ Viên Minh viên lưu truyền ra ngoài, không ngờ nó lại xuất hiện trong cuộc đâu giá này.

Lâm Vũ không khỏi sững sờ, chủ nhân trang viên này rốt cuộc là nhân vật gì, chỉ dựa vào những người bán hàng mà ông ta quen biết, cũng có thê đoán được, chủ nhân này tuyệt đối không phải hạng thường.

Thậm chí, mạng lưới của chủ trang viên này không chỉ giới hạn ở Hoa Hạ, có thê ông ta còn có mạng lưới quan hệ rộng ở nước ngoài.

Lâm Vũ bất đâu nghỉ ngờ ông ta rốt cuộc có phải là người Hoa Hạ hay không, tuy là phong cách trang trí trang viên của ông ta đều là phong cách truyền thông của Hoa Hạ, nhưng cũng không thê hiện được ông ta chính là người Hoa Hạ.

Bộ sưu tập lần này, Hà Khách Vũ vẫn không có ý ra tay, vân là sặc mặt lạnh lùng, lăng lặng nghe người khác báo giá.

Ngược lại Sở gia lão ngôi một bên nhìn thây cái bình sứ này vui mừng không thôi, không đợi ông ta nói, Sở Vân Tỉ một bên lập tức kêu giá, muôn đem cái bình này xuông, tặng cho ông nội làm quà.

Những người khác hứng thú đôi với chiệc bình này cũng đêu kêu giá theo, thế nhưng nhìn thấy Sở Vân Tỉ vẫn luôn theo giá, biệt Sở Vân Tỉ nhất định phải có bộ sưu tập này, bọn họ liền không theo nữa, dù sao đắc tội Sở gia, bọn họ không có bắt kỳ lợi ích gì, hơn nữa đây coi như là bọn họ bán cho Sở gia một ân tình.