Cực Phẩm Ở Rể

Chương 145



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 145:

 

Diệp Thượng Kiệt nuốt nước bọt cái ực, mồ hôi lạnh sống lưng, tiêu rồi, bản thân vừa rồi đã gây ra đại họa, nếu vì mình mà hại chết ông Diệp, thì sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Diệp.

 

Lão gia tuy rất già nhưng vẫn là trụ cột của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp vẫn do ông đứng đầu, có rất nhiều chuyện ba anh em họ không làm được, lão gia lại một câu liền có thể giải quyết.

 

Đây cũng là lý do tại sao ba anh em họ rất “hiều thuận”, nên dù có trả giá bao nhiêu cũng phải tìm cách chữa trị cho ông.

 

“Nghe thấy chưa? Đang nói chuyện với chú đấy!” Diệp Thượng Trung vội hỏi một câu khi thấy Diệp Thượng Kiệt không trả lời.

 

“Vậy thì sao, anh ơi, không có bác sĩ nào khác biết cách tiêm này sao?” Diệp Thượng Kiệt không còn tâm trạng hút thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, lấy tay áo lau mồ hôi trên đầu.

 

“Không có, Lão Tống là bác sĩ hàng đầu của Y học cổ truyền ở Giang Nam. Đến ông ta còn không biết, chú nói xem ai biết nữa?” Diệp Thượng Trung cau mày, như thể nhận ra điều gì, giọng nói chùng xuống, “Thượng Kiệt, nói thật với anh đi. Chú có phải đã đắc tội với bác sĩ Hà?”

 

Mồ hôi trên đầu Diệp Thượng Kiệt tuôn ra không ngừng như nước chảy, anh có chút sợ sệt nói: “Anh ơi, em ở đây cũng hết cách, là bọn họ quá ức hiếp người khác đi, mà điều kiện bọn họ đưa ra, anh tuyệt đối không thể nào đồng ý”

 

“Tên khốn! Anh đã kêu chú mời người ta, chú làm sao lại đắc tội người ta rồi!” Diệp Thượng Trung nghe vậy lập tức tức giận, nêu lão già có chuyện gì, giá trị thị trường của xí nghiệp nhà họ Diệp sẽ giảm đi ít nhất một nửa.

 

“Anh cả, nghe em nói, nếu như đổi lại là anh, không chừng anh phản ứng còn dữ dội hơn.”

 

Diệp Thượng Kiệt nhanh chóng nói với Diệp Thượng Trung những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

 

Biết được yêu cầu của Diệp Thanh My hóa ra là muốn ông ta và người vợ hiện tại dập đầu quỳ lạy trước mộ mẹ của Diệp Thanh My, Diệp Thượng Trung lập tức vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta đột nhiên cười gắn, vội vàng nói: “Quay lại nói với Diệp Thanh My, cái đầu này, tôi dập…”

 

“Anh dập? Anh cả, anh điên rồi sao? Anh lại lạy một kẻ bị nhà họ Diệp đuổi?”

 

Diệp Thượng Kiệt không khỏi ngạc nhiên, không ngờ anh cả lại dễ dàng đồng ý như vậy.

 

 

“Anh cả, vậy không được, anh quỳ lạy người phụ nữ kia, không phải tương đương nói cho người khác biết chúng ta khi đó vu khống cô ta sao?”

 

Diệp Thượng Kiệt có chút lo lắng khuyên nhủ.

 

“Được rồi, chuyện này cứ làm như vậy đi. Để cứu bó, không cần nghĩ nhiều như vậy. Chú mau đi nói với Diệp Thanh My, chỉ cần Hà Gia Vinh có thể tới, chỉ cần có thể cứu được bó, anh sẽ quỳ lại người phụ nữ đó!” Ông ta nói với một giọng điệu rất nghiêm túc.

 

“Vậy được thôi.”

 

Diệp Thượng Kiệt thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy khó chịu, bản thân vừa mới giả vờ hống hách trước mặt Lâm Vũ và Diệp Thanh My, mắng nhiếc bọn họ, kết quả là chưa được nửa giờ liền kêu hắn quay lại cầu xin người ta.

 

Kêu anh ta làm sao mở miệng, còn không bằng trực tiếp giết chết hắn.

 

“Thằng cả, bố của con gọi con.”

 

Bên kia điện thoại, ngay khi Diệp Thượng Kiệt cúp máy, mẹ anh đã vội chạy ra cửa gọi anh một tiếng.

 

Khóe miệng Diệp Thượng Trung hiện lên một nụ cười đắc ý, khi gọi đến đến đoạn phía sau của cuộc gọi, anh đặc biệt chạy đến cửa phòng, tăng âm lượng để bó và mẹ anh nghe thấy.

 

“Bố, bố gọi con” Diệp Thượng Trung bước nhanh đi vào, vẻ mặt trịnh trọng nói.

 

“Thằng cả à… con đang nói cái gì với Thượng Kiệt… quỳ lạy ai2”

 

Diệp Thụ Quang trên giường bệnh sắc mặt tái nhọt, hơi thở có chút khó khăn, tiếng nói chuyện không lớn, nhưng có thể nghe rõ ràng.

 

Diệp Thượng Trung nhanh chóng đi đến trên giường bệnh Ai Ð * £ : AT VÀ VÀ ngôi xuông, năm tay bô, đem sự tình nói hêt với bô.

 

“Không được!” Sắc mặt Diệp Thụ Quang trầm xuống, cay đắng nói: “Không thể… dập đầu… cho con đàn bà tiện nhân đó.”

 

“Bố, đây là cách duy nhất để cứu bó. Chỉ cần bố có thể khôi phục, đừng nói là dập đầu ba cái, dập một trăm, một ngàn cái, con tuyệt đối không nhíu mày.” Diệp Thượng Trung ôm chặt tay bố, ngữ khí cảm đọng, nước mắt lưng tròng.

 

“Không được!” Diệp Thụ Quang mặt mày trầm xuống, dùng hết chút sức lực cuối cùng, hận không thể xuống giường bệnh, để con trai quỳ lạy người phụ nữ kia, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.

 

Suy cho cái dập đâu này của Diệp Thượng Trung, một khi dập xuống, đều là mặt mũi của Diệp gia.

 

“Bố à, bố không muốn mạng nữa à?” Diệp Thượng Trung lau nước mắt nói, “Dập đầu thôi, không chết được.”

 

“Bồ… bố có chết cũng không để con quỳ lạy ả đó được.”

 

Tuy nói như vậy, giọng của Diệp Thụ Quang lúc nói chuyện rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều, sức không đủ.