Cực Phẩm Ở Rể

Chương 208



Chương 208:

 

Nhìn thấy Lâm Vũ hai mát Nghê Thiều Quang sáng lên, bước nhanh tới chỗ Lâm Vũ, kính cẩn cúi đầu chào anh, giọng nghẹn ngào nói.

 

“Cậu, không được, không được.” Lâm Vũ vội vàng đã ông dậy.

 

“Cậu nhóc, tôi hối hận rồi, hận tôi kém cỏi không thấy cao nhân.” Nước mắt Nghê Thiều Quang bỗng nhiên rơi xuống.

 

Châu Thần nhìn thấy bộ dạng này của cậu mình thì vô cùng kinh ngạc, không phải cậu đã biết trước đấu Tam Sát vô cùng nguy hiểm sao, Lâm Vũ chỉ là nhắc nhở một câu, cũng không làm gì, tại sao cậu lại cung kính với Lâm Vũ như Vậy.

 

“Nếu như không phải có cháu ra tay, người chết, sợ rằng chính là tôi rồi.” Nước mắt của Nghê Thiều Quang càng chảy nhiều hơn, không biết nên thấy may mắn hay nên buồn, mặc dù ông không sao nhưng em rễ ông đã chám dứt sinh mạng của mình.

 

“Cậu, có chuyện gì vậy?”

 

Châu Thần tò mò hỏi, sau đó Nghê Thiều Quang đem chuyện đêm hôm qua kể lại cho Châu Thần, mặt Châu Thần nhát thời biến sắc, sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay Lâm Vũ, mắt ửng đỏ, kích động nói: “Gia Vinh, cảm ơn anh, cảm ơn anh.”

 

Anh vô cùng hồi hận vì hôm qua hiểu nhằm Lâm Vũ.

 

“Châu Thần, nói cái gì vậy, chúng ta là anh em tốt của nhau mà.” Lâm Vũ vỗ vỗ tay anh ta nói.

 

“Cậu nhóc, cậu nhất định phải cứu tôi. Hiện tại tôi đã không đấu được Tam Sát, tương lai gia sản của tôi sẽ mắt dần hết, bản thân thế nào cũng không sao, chỉ sợ sẽ liên lụy đến người thân.” Nghê Thiều Quang mắt ngắn lệ, hói hận xanh ruột.

 

Lâm Vũ nhìn xung quanh bốn phía, sau đó nói với Châu Thần: “Anh đi mua giúp tôi một chút ngũ cốc như gạo, kê, tắc, lúa mì, đậu, sau đó đi đến Hồi Sinh Đường lấy chút xương hỗ cốt để anh Lệ nghiền nhỏ giúp.

 

“Được.” Châu Thần đồng ý một tiếng rồi đi ngay.

 

Đợi sau khi anh quay về, Lâm Vũ đã mua được hai xấp tiền vàng mã từ một cửa tiệm nhỏ, bây giờ anh đang cùng Nghê Thiều Quang đốt lửa vị trí đặt ba đồng xu, sau đó rắc ngũ cốc và bột hỗ cốt đã xay vào đống giấy đã cháy.

 

Chỉ thấy ngũ cốc và bột hổ cốt cho vào trong đốm lửa không có chút phản ứng nào, hơn nữa tiền vàng còn cháy nhanh hơn, chốc lát đã cháy hết đến một ngọn lửa nhen nhóm cũng không còn.

 

“Cậu, không sao nữa rồi, hung sát đã qua, cậu và người nhà sau này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như cậu đt SE in 0 t3 t4 ME E2 cào, Si muôn tiếp tục mở nhà hàng ở đây cũng được, nhưng phải đặt hai tảng đá sư tử ở trước cửa, còn có thể kiếm được tiền hay không thì không chắc chắn.” Lâm Vũ cười nói.

 

“Mở cái quái gì nữa, tôi sẽ hạ giá thấp bán quách nó đi.”

 

Nghê Thiều Quang mắng chửi một câu, thở dài một hơi, sau đó mặt bỗng nghiêm túc, cung kính nói: “Cậu nhóc, lần này cảm ơn cháu rất nhiều, Ngọc Hiên trước đó nói muốn giới thiệu cậu gia nhập hiệp hội Chu Dịch ở Thanh Hải tôi còn do dự, bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự là không biết lượng sức mình, nếu như cháu đến, hội trưởng tôi nhất định để cháu lãnh đạo.”

 

Lâm Vũ cười nhẹ nói: “Cậu, ý tốt của cậu cháu xin nhận, tạm thời cháu đối với phương diện này không có hứng thú, nghề chính của cháu là bác sĩ.”

 

“Cậu nhóc, chúng tôi là tổ chức chính quy, còn có thể nhận trợ cấp của nhà nước.” Nghê Thiều Quang vội vàng thuyết phục.

 

“Không cần đâu, cảm ơn ạ.” Lâm Vũ lễ phép từ chối.

 

Sau đó Nghê Thiều Quang gọi Thẩm Ngọc Hiên đến, mời ba người Lâm Vũ đi ăn bữa cơm, trước khi đi còn đưa danh thiếp của mình cho Lâm Vũ, bảo anh có chuyện lúc nào cũng có thể tìm ông.

 

Lâm Vũ vốn dĩ cảm thấy không cần phải lưu lại phương thức liên lạc với Nghê Thiều Quang, nhưng nghĩ đến Huyền Thanh Tử, nhớ đến câu nói của Hàn Băng “thả dây dài câu cá lớn”, anh nhất thời thay đổi chủ ý, nói không chừng một ngày nào đó Nghê Thiều Quang có thể giúp anh chuyện lớn, vì vậy anh đem danh thiếp cẩn thận cất đi.

 

Buổi chiều Lâm Vũ quay về Hồi Sinh Đường để giúp Tôn Thiên Thiên chia sẻ khối lượng công việc cần làm, đến gần tối, Tiết Thắm đột nhiên gọi điện cho anh, giọng hưng phần nói: “Gia Vinh, doanh thu tháng này của chúng ta đã đạt mức cao mới, tối nay tôi tổ chức ăn uống cùng mọi người, anh có thể đến không?”

 

“Được.”

 

Lâm Vũ đồng ý ngay, công ty tụ họp ăn uống được vài lần, anh cũng chưa từng tham gia lần nào, lần này mà còn không tham gia nữa thì thật không ra gì, có lẽ mọi người sẽ quên mắt còn có người sếp là anh đây.

 

Sau khi tan làm Tiết Thám lái chiếc xe thể thao hiệu Porsche của cô đến đón Lâm Vũ.

 

Tiết Thắm hôm nay ăn mặc vô cùng xinh đẹp, bên trên mặc một chiếc áo yếm đen lộ ra xương quai xanh tinh xảo và trắng nõn dịu dàng, rãnh ngực sâu thẳm có thể nhìn thấy rõ ràng, phía dưới mặc một chiếc váy da ngắn cùng vớ ren, đi đôi dày cao gót mũi nhọn màu đen, gợi cảm và quyền rũ.

 

Ngay cả Tôn Thiên Thiên cũng không nhịn được nuốt nước bọt, dùng ngón tay mảnh khảnh chọc chọc Lâm Vũ: “Bác sĩ Hà, nhất định không được làm chuyện sai trái đâu đấy, đừng làm chuyện có lỗi với chị Giang Nhan và cô Diệp đó.”

 

*.,.” Lâm Vũ có chút không nói nên lời.

 

Không được có lỗi với chị Giang Nhan thì còn được, sao lại lôi cả cô Diệp vào đây?

 

Sau khi lên xe, Lâm Vũ không nhịn được liếc qua cặp đùi trắng nõn và mềm mại lộ ra giữa quần tất lụa và váy ngắn của Tiết Thám, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

 

Anh đã quen với Tiết Thắm mặc đồng phục công sở hàng ngày, giờ thấy cô đột nhiên mặc loại trang phục gợi cảm và táo bạo này cảm thấy có chút khác lạ, hơi kích động.

 

Tiết Thắm đã đặt phòng tại sảnh của một khách sạn năm sao và mời toàn bộ mọi người trong công ty tới đây ăn tối.

 

Sau khi ăn xong, Tiết Thắm liền rủ mọi người đến một quán bar mà cô đã đặt trước.