Cực Phẩm Ở Rể

Chương 252



Chương 252:

 

Lâm Vũ cùng Tôn Đức Trụ tiến vào thì thấy một thi thể công nhân nằm trên mặt đất, chỉ thấy sắc mặt phiếm xanh, môi hơi đen, sớm đã không còn hơi thở.

 

Lâm Vũ cúi người sờ cổ tay anh ta, phát hiện cánh tay bị cáu bản cô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên đã chết từ lâu.

 

Lâm Vũ xem xét trên người anh ta một phen, cũng không phát hiện vết thương trí mạng nào, vội vàng hỏi: “Công nhân này chết thế nào?”

 

“Đúng vậy, chết như thế nào?”

 

Lúc này Tôn Đức Trụ đang sững sờ ngây ra tại chỗ cũng phục hồi tinh thần ại, vội vàng hỏi công nhân xung quanh: “Lão Trương, ông nói!”

 

Lão Trường là chủ thầu của công trường, vội vàng đứng dậy, dùng tiếng phổ thông có chút giọng địa phương nói: “Lúc ấy tôi cũng không nhìn tháy, theo nhân viện bên cạnh nói thì là bị sét đánh chết.”

 

“Bị sét đánh chết?” Tôn Đức Trụ kinh ngạc không thôi.

 

Vừa dứt lời, không trung lại lần nữa hiện lên một tia chớp, sau đó ầm ầm truyền đến một tiếng sám, sợ tới mức thân hình anh ta không khỏi run lên.

 

Mọi người cũng ngẳng đầu nhìn bầu trời đen kịt, mặt đầy kinh hoảng.

 

“Lúc ấy anh ta đang đặt thép dưới hó. Tôi cách chỗ anh ta không xa, thấy một tia sét bất ngờ đánh trúng đầu anh ta, anh ta co giật vài cái, nằm rạp trên đất rồi chết.” Lúc này một công nhân tận mắt nhìn thấy tình huống miêu tả cho Tôn Đức Trụ.

 

“Đúng thé, tôi cũng nhìn thấy.”

 

“Tôi cũng nhìn thấy.”

 

Có mấy công nhân cũng lên tiếng phụ họa, hiển nhiên lúc đó rất nhiều người đều thấy được một màn này.

 

Tôn Đức Trụ nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt tràn đầy kinh hoảng không thể tin. Công ty bọn họ đã làm công trình mười mấy năm, đây là lần đầu gặp phải tình huống này.

 

*Xem trạng huống thân thể anh ta, xác thật là bị điện giật mà chết.” Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, trong lòng ẩn ẳn có chút bất an. Lễ khởi công máy ngày trước mình còn dặn dò phải chú ý an toàn, chú ý an toàn. Bây giờ mới qua mấy ngày liền xảy ra loại chuyện này.

 

Mới vừa khởi công liền chết người, thật sự không phải điềm lành.

 

“Tôn tổng, anh sao lại như vậy, tôi không phải đã dặn anh rồi sao, kỳ hạn công trình có thể kéo dài một chút, nhưng cần phải đảm bảo vấn đề an toàn cùng chất lượng không phải sao!” Tiết Thắm lạnh giọng hỏi Tôn Đức Trụ.

 

“Là tôi sơ sẩy, tôi sơ sảy. Tiết tổng, Hà tổng, hai người yên tâm, chuyện này trách nhiệm hoàn toàn là của công ty chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng.” Tôn Đức Trụ đầy mặt xấu hồ mà xin lỗi.

 

“Đây không phải là vấn đề trách nhiệm của ai, vạn nhất bị Cục giám sát an toàn ra lệnh cưỡng chế ngừng thi công, vậy kỳ hạn công trình này của chúng ta chỉ sợ sẽ kéo dài vô thời hạn.” Tiết Thắm lạnh lùng nói.

 

“Vâng, vâng, ngài yên tâm, chúng tôi trên dưới đều có quan hệ, khẳng sẽ chuẩn bị kịp thời, tuyệt đối sẽ không để tình huống này xuất hiện.” Tôn Đức Trụ nhanh chóng giải thích.

 

“Tôn tổng, hy vọng lần này anh nhận được giáo huấn. Đẩy nhanh tốc độ nhưng đồng thời cũng phải đảm bảo an toàn của nhóm công nhân. Ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, sinh mệnh mỗi người đều không thể thay thế.” Lâm Vũ cũng dặn dò Tôn Đức Trụ một câu.

 

“Vâng, vâng, hiểu rõ, chúng tôi cũng không hy vọng xuất hiện tình huống này. Kỳ thật trong nghề này công ty chúng tôi xuất hiện sự có xem như là rất thấp rồi, lần này cũng là chúng ta xui xẻo, vậy mà gặp phải tình huống bị sét đánh chết. Tôi làm công trình nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu thấy.” Tôn Đức Trụ có chút bát đắc dĩ lắc lắc đầu.

 

“Về sau ngày mưa thì không cần đẩy nhanh tốc độ.” Lâm Vũ cũng không kìm được mà thở dài. Quả thật ai cũng không muốn dính phải những chuyện này.

 

Chờ sau khi cảnh sát tới, Lâm Vũ cùng Tiết Thâm liền đi về trước, chuyện còn lại đều để Tôn Đức Trụ tới xử lý.

 

“Đừng nghĩ nhiều, loại chuyện này có đôi khi thật sự không thể tránh được.” Tiết Thắm thấy cảm xúc dọc đường đi của Lâm Vũ có chút nặng nề, nhịn không được khuyên anh một câu.

 

“Đúng vậy.”

 

Lâm Vũ cười khổ một tiếng, ấn ấn huyệt thái dương, nói: “Có lẽ rất nhiều công trình lớn trong thời gian thi công đều khó tránh khỏi chết một hai người, nhưng tôi vẫn có cảm giác không đúng lắm, người này chết có chút kỳ quặc.”

 

“Có thể có cái gì kỳ quặc, nhiều người nhìn thấy như vậy mà, thuần túy chính là ngoài ý muốn thôi.” Tiết Thắm an ủi Lâm Vũ.

 

“Chỉ mong vậy.” Lâm Vũ thở dài, không nghĩ nhiều nữa.

 

Quay về quảng trường Hội Cổ, Lâm Vũ mời Tiết Thám: “Vào tiệm ngồi một lát đi.”

 

“Không được, mặt nạ và kem dưỡng da anh nghiên cứu chế tạo ra đã thông qua kiểm tra, tôi phải nhanh chóng trở về chuẩn bị một số vấn đề bồ trí sản xuất.

 

“Vất vả rồi, trên đường cần thận.” Lâm Vũ có chút xấu hỗ nói. Mình là chủ tiệm mà còn vung tay mặc kệ khiến anh có chút ngại ngùng.

 

“Đươc rồi, người ta đều đi rồi, đừng lưu luyên nữa.” Lúc này thanh âm của Giang Nhan từ phía sau truyền đến, tiếp đó đưa cho anh một cái khăn lông, quan tâm nói: “Công trường xảy ra chuyện gì?”

 

“Chết người, một công nhân bị sét đánh chét.” Lâm Vũ vừa lau đầu vừa nói.

 

“A2”

 

Giang Nhan cùng máy nhân viên hướng dẫn mua sắm nhìn thoáng qua nhau, có chút kinh hoảng.