Cực Phẩm Ở Rể

Chương 256



Chương 256:

 

Lâm Vũ ngay lập tức cẩn thận hơn. Hai người này có lẽ căn bản không phải người bán lẻ nguyên thạch, mục đích tới cũng có lẽ không chỉ đơn thuần là để bán nguyên thạch.

 

Chẳng qua trong lòng anh dao động nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, không nói trắng ra mà dự định yên tĩnh xem biến, nhìn xem hai người này rốt cuộc muốn giở trò gì. Dù sao nơi này là Hoa Hạ, là Thanh Hải. Chỉ dựa vào hai người bọn họ thì chưa chắc giở được trò gì.

 

“Hà tiên sinh, nghe nói ngài có nghiên cứu rất sâu về nguyên thạch, cơ bản chỉ cần xem một cái là có thể xác nhận nguyên thạch có thể làm ra loại phỉ thúy nào? Hơn nữa tỉ lệ thành công là 100%?”

 

Mã Khôn đi thằng vào ván đề, lúc nói chuyện đồng thời đôi mắt khôn khéo cũng không ngừng quét trên người Lâm Vũ.

 

“Mã Khôn tiên sinh quá đề cao tôi rồi, đều là xem bừa, chẳng qua là vận khí tốt một chút thôi.” Lâm Vũ cười ha hả nói.

 

“Hà tiên sinh khiêm tốn. Hôm nay tôi sở dĩ không xem xét các tiệm ngọc khác mà trực tiếp tìm tiệm ngọc Hà Ký của hai người chính là vì hướng về đôi hỏa nhãn kim tinh của Hà tiên sinh mà tới.” Mã Khôn híp mắt cười nói.

 

“Mã Khôn lão bản, lời này của ngài một chút cũng không sai, đôi mắt người huynh đệ này của tôi được xưng là hỏa nhãn kim tỉnh cũng không quá chút nào. Phàm là nguyên thạch gì chỉ cần cậu ấy xem một cái, nói có thể làm ra cái gì, vậy xác định chắc chắn sẽ làm ra được cái đó!”

 

Hà Kim Tường có chút hưng phần nói.

 

“Hà đại ca.” Lâm Vũ nhanh chóng cho Hà Kim Tường một ánh mắt, ý bảo anh đừng để lộ quá nhiều.

 

Hiển nhiên Hà Kim Tường thật sự coi hai người này là thương nhân bình thường.

 

Hà Kim Tường nhìn đến ánh mắt của Lâm Vũ thì lập tức hiểu được ý tứ trong đó, ho khan một tiếng nói: “Trước gọi món ăn, gọi món ăn.”

 

*Không cần, tôi trước tiên muốn để Hà tiên sinh xem giúp mấy khối nguyên thạch tôi mang đến.” Mã Khôn xua xua tay, sau đó phân phó Ngô Ai một tiếng. Ngô Ai nhanh chóng lấy di động ra gọi điện thoại.

 

Qua khoảng 10 phút liền có ba người Miến Điện làn da ngăm đen, dáng người cường tráng khiêng ba khối nguyên thạch tiến vào phòng. Họ đem khối nguyên thạch đặt xuống đất, lau mồ hôi trên trán rồi xoay người đi ra ngoài.

 

Mấy khối nguyên thạch này không lớn, hình thể khác nhau, lớn nhất cũng khoảng bảy tám chục cân, vỏ ngoài cũng có chút bát đồng.

 

“Hà tiên sinh, phiền ngài giúp chúng tôi nhìn xem mấy khối nguyên thạch này chất lượng thế nào, nếu như thật bị ngài đoán trúng, tôi nguyện ý tặng miễn phí chúng cho ngài.”

 

Mã Khôn đứng dậy làm một động tác mời.

 

“Mã Khôn tiên sinh, ngài đây là có ý tứ gì?” Hà Kim Tường cũng đã nhận ra không ồn, vội vàng đứng dậy, cau mày kinh ngạc hỏi.

 

Nào có bán nguyên thạch như vậy? Bọn họ thoạt nhìn không giống như là bán nguyên thạch, ngược lại như là tìm tới điều tra.

 

Anh vừa nói xong, ba người khiêng khối đá vừa rồi lại vọt lên, trong tay xách theo một thanh chùy nặng trĩu.

 

“Anh Mã Khôn, anh…”

 

“Hà tổng đừng căng thẳng, tôi đã nhờ họ mang lên, lát nữa có thể mở tảng đá.” Mã Khôn vội vàng an ủi Hà Kim Tường.

 

“Mở tảng đá ra? Làm sao có thể mở được như thế này?

 

Phải dùng máy cắt!” Hà Kim Tường ngạc nhiên.

 

“Không sao đâu. Lái xe nhanh hơn, sẽ nhìn kĩ lưỡng hơn.”

 

Mã Khôn cười phản bác.

 

Nhanh hơn? Kỹ lưỡng hơn?

 

Nó rất nhanh và kỹ lưỡng, nhưng hàng hóa trong đó đã hoàn toàn bị hỏng!

 

Hà Kim Tường nhướng mày và liếc nhìn Mã Côn với vẻ kỳ quái, tự hỏi liệu tên này có hiểu đá thô không.

 

“Mời anh Hà.” Mã Khôn làm một đọng tác tay mời Lâm Vũ, biểu thị rằng anh có thể bát đầu.

 

“Anh Mã Khôn, nếu tôi đọc nhằm thì sao?”

 

Lâm Vũ vội đứng dậy, hỏi một câu trước.

 

“Nếu đọc nhằm, tôi không thể làm việc với anh nữa. Như đã nói lúc trước, tôi đến với đôi mắt rực lửa của anh Hà”

 

Khi Mã Khôn nói về đôi mắt trừng trừng, đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu của mình.

 

Lâm Vũ nhíu mày, hoàn toàn không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh ta, nhưng cũng không có vẻ gì là ác ý nên cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy nhìn kỹ ba viên đá.

 

Lâm Vũ nhìn ba viên đá theo thứ tự lớn nhỏ vừa rồi đánh giá từng viên một:”Tuy rằng trăn lớn có hoa tùng, hơn nữa hoa tùng càng xanh, nhưng ở tầng dưới hoa tùng chỉ có một chút thủy tinh. Nó không tệ. Ít nhất nó có thể sản xuất hai cặp vòng tay và năm món phụ kiện nhỏ. Kích thước.

 

nhỏ cũng tốt. Vỏ rất mỏng và bên trong có màu vàng và ngọc đậu xanh.”

 

Mã Khôn và Ngô Cát liếc mắt nhìn nhau sau khi nghe Lâm Vũ phân tích, ánh mắt nhìn qua thì rõ ràng là rất nghi ngờ lời nói của Lâm Vũ, làm sao có người nhìn thấy phiến đá chính xác như vậy?

 

“MởI”