Cực Phẩm Ở Rể

Chương 474



Chương 474:

“Mọi người, hôm nay ai muốn khám bệnh có thể mời vào trong, tất cả đều nửa giál”

Lâm Vũ cũng không quên nhân cơ hội lôi kéo khách hàng.

“Tôi khám!”

“Tôi khám!”

“Tôi cũng khám!”

Đám người vây quanh vừa nghe thấy nửa giá, lập tức đêu chạy tới, cho dù trên người không có vận đề gì cũng chen lân bước vào, dấu sao y thuật của Lâm Vũ thật sự rất thần kỳ!

Tình trạng này kéo dài liên tục nhiều ngày, danh tiêng của Hồi Sinh Đường trong vùng này cũng coi như là đã vang ra ngoài, cảnh tượng từng tiêu điêu quạnh quẽ cũng đã không còn nữal Sáng nay, Đậu Lão đột nhiên đến y quán, trong tay còn mang theo hai giỏ quà.

*Ôi trời, Đậu Lão, sao bà lại tới vậy?”

Lâm Vũ mau chóng tiền lên đón: “Bà đến thì cứ đến, mang quà gì chứ?”

“Tiểu Hà à, tôi đã nghe chuyện của cậu rồi, y thuật của Vạn Duy Vận của Thiên Thực Đường không hề hời họt, ở Bắc Kinh ngoại trừ mây người già chúng tôi, người có thê thăng ông ta như lông phượng sừng lân, cậu không những thăng được ông ta, còn thắng ông ta hai vản, trình độ quả thật cao đói”

Đậu Lão cười ha hả nói, ánh mắt nhìn Lâm Vũ tràn đầy sự yêu thích: “Nhuệ khí của Thiên Thực Đường đã bị cậu vò đi không ít, nghe nói gân đây giá thuốc đã giảm một phần ba.”

“Nhưng vẫn cao hơn giá thị trường nhiều, nên giảm bằng giá thị trường mới đúng.” Lâm Vũ cười nói.

“Tiểu Hà à, cậu có y thuật này, còn có nhân tâm này, Trung y có người kế tục rồi!” Đậu Lão cảm thán một tiếng: “Sau này người chịu trách nhiệm chính trong giới. Trung .y vần phải để những người trẻ tài giỏi như các cậu chọn lựa.”

Nói rồi Đậu.Lão rút một tệp tài liệu trong túi xách đưa cho Lâm Vũ, cười híp mắt nói: “Xem thử đi.”

Lâm Vũ có chút buôn bực nhận lây tài liệu trong tay Đậu Lão, xem cân thận một lượt, thây là một bản kiến nghị chân hưng Trung y, vẻ mặt lập tức trở nên trịnh trọng, sau khi anh đọc tới phần kí tên liền hợp bằng tay ở trang cuôi cùng, trong lòng bất giác đột nhiên rung động.

Chỉ thấy trong danh sách kí tên này, tất cả đều là người có tiếng tăm trong giới Trung y.

Ngoại trừ mây vị ngự y giỏi bậc nhất như Đậu Lão ở trong đó, còn có Hải Kính Nghĩa – hiệu trường trường đại học dược Trung y Bặc Kinh, Thọ Tiểu Thanh – bậc thầy chân mạch của Giang Nam, Hoàng Tân Nho – hậu duệ giới Trung y Điện Tây Hoàng gia, cùng Vương Thiệu Câm – dược vương của Lô Bắc.

Lâm Vũ nhìn thầy những cái tên này trong lòng kinh ngạc không thôi, có thê gom đủ chữ ký tay của những người này, quả thật không dê, đủ để thây sức ảnh hưởng và quan hệ xã hội trong giới Trung y Hoa Hạ của Đậu Lão.

Lâm Vũ cẩn thận nhìn danh sách một lượt, nhận ra không có tên của Vạn Sĩ Lĩnh, không khỏi khó hiểu nói: “Đậu Lão, sao không có tên của Vạn lão của Thiên Thực Đường?”

Đậu Lão hừ lạnh lùng một tiếng, nói: “Vạn lão cái gì? Lão thất phu thì có!

Thêm loại người như ông ta vào, sẽ chỉ làm mắt danh tiếng giới Trung vl Lâm Vũ cười, có chút kính phục nhìn Đậu Lão, xem ra Đậu Lão cũng chán ghét mọi hành vi của Vạn Sĩ Linh.

“Hôm nay tôi định gửi bản này đến Bộ Y tế, cậu ký tên đi, Tiêu Hà.” Đậu Lão cười ha hả nói.

“Tôi ký?”

Lâm Vũ đột nhiên ngần ra, mặt đầy kinh ngạc, được sủng ái mà lo sợ nói: “Đậu Lão, bà chê cười rôi, sao tôi dám ký chứ?”

Trên đây đều là những bậc tiền bồi danh y tiêng tăm lây lừng, bao giờ đến lượt hậu bồi vô danh tiều tốt như anh ký tên chứ.