Cực Phẩm Ở Rể

Chương 500



Chương 500:

Cuỗi cùng, tự mình kiêm xưởng quá hao phí thời gian, nên ban quân nhu quyết định lập tức mua một Xưởng dược có sẵn, vậy Lâm Vũ mới có thể nhanh chóng tạo phát minh ra thuốc mỡ sinh cơ mang đi xuất khẩu.

Vừa nghe quân đội muốn mua, các xưởng thuộc lớn đều tích cực bán, hơn nữa giá cả đều rẻ, tuy trước mắt sẽ thiệt thòi, nhưng cho quân đội chút thể diện, về sau có ích, được nhiều lợi hơn.

Cho nên dù Lâm Vũ đến xưởng nào thì trưởng xưởng của xưởng đó cũng sẽ tự mình tiếp, đãi, tất cả đều nói anh nghe những điểm tốt, hận không thể nhét xưởng thuốc vào tay Lâm Vũ.

“Thượng úy Sâm, nhà máy này có phải quá lên không?” Lâm Vũ ngạc nhiên, nhất định phải chọn xưởng thuốc có diện tích lớn như vậy sao?

“Không lớn, trưởng phòng Lư nói, nêu anh thấy nhỏ thì chúng tôi có thể tìm cái lớn hơn.” Sầm Quân cung kính nói.

Hạng mục lần này thực sự rất quan trọng, quân đội rât coi trọng, có bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

“Không cần không cần, quy mô như thê này đủ rồi.

Lâm Vũ nhanh chóng xua tay, cuối cùng chọn một xưởng có thiệt bị mới nhất, giao thông phương tiện nhất.

Do Sầm Quân đã sớm chào hỏi, nên cũng chưa nói gì mà xưởng trưởng đã kí hợp đồng chuyển nhượng với Lâm Vũ.

“Anh Hà, chờ tôi làm xong thủ tục, tên xưởng này sẽ là của anh.” Sầm Quân nói: “Bây giờ tôi đưa anh về.”

“Không cần, anh đi làm việc đi, tôi muôn ở đây xem lại.” Lâm Vũ bảo anh ta đi trước là được.

“Được, anh chú ý an toàn.” Sầm Quân cũng không kiên trì, xoay người đi trước.

“Bi, anh Hà, tôi đưa anh đi xem vật liệu, nêu quân đội yêu cầu, chúng tôi có thể để vật liệu lại.” Xưởng trưởng nịnh nọt nói: “Quân đội?” Lâm Vũ nhíu mày.

“Tôi nói sai.” Xưởng trưởng nhanh chóng tự đánh nhẹ vào miệng, nói: “Anh, là yêu cầu của anh.”

Lúc này Lâm Vũ mới gật đầu, tuy rằng Lư Thiệu Tĩnh chưa nói phải giữ bí mật, nhưng Lâm Vũ nghĩ việc này giữ kín vẫn hơn.

“Xưởng trưởng Uông, sao anh không ở văn phòng… Hà Gia Vinh?!”

Lúc này hai bóng người ở xa đã đi tới, thê mà là hai cha con Van Duy Vận và Vạn Hiểu Xuyên, thây Lâm Vũ thì hơi giật mình.

“Ui chao, ông Vạn, cậu Vạn, vừa nãy tôi vội nên quên mắt là có hẹn hai người.” Xưởng trưởng Uông nhanh chóng nhận lỗi: “Thuôc của các vị được rồi, hôm nay mang qua đây ngay đi.”

“Hà Gia Vinh, sao cậu lại ở đây?” Vạn Hiều Xuyên không trả lời xưởng trưởng Uông, cau mày trừng mát nhìn Lâm Vũ.

“Mắc mớ gì anh, không phải các người cũng ở chỗ này sao?” Lâm Vũ thản nhiên nói: “Sao hả, Thiên Thực Đường các người lại mua thuốc tây?”

Vạn Hiểu Xuyên hơi đổi sắc mặt, như không muôn dây dưa ở đây, nói: “Cái này không cân anh quản!”

“Hà Gia Vinh, cậu tới đúng lúc, tôi có chuyện muôn thương lượng với cậu, nghe nói Hồi Sinh Đường của cậu đóng cửa?” Vạn Duy Vận ngắng đầu, nhướng mày, vẻ mặt tràn đây đặc ý.

Đêm qua sau khi về, Vạn Sĩ Linh đã kế mọi chuyện với anh, người một nhà lại càng cảm thấy vui.

“Liên quan gì ông?” Lâm Vũ lạnh lùng liệc ông ta.

“Đương nhiên là có, đó là Thiên Thực Đường của chúng tôi, nêu cậu không mở nồi thì trả lại cho chúng tôi đi.”

Vạn Duy Vận cao ngạo nói: “Yên tâm, không thiếu tiền cậu, ba ngàn vạn, thế nào?”