Cực Phẩm Ở Rể

Chương 57



Chương 57: Khách Không Mời Mà Tới.

“Ha ha, Gia Vinh đúng là giỏi giang rồi.”

“Đúng thé, tôi đã nói là Gia Vinh là đứa trẻ có tiền đồ mà.”

“Lợi hại nhé, ngay cả thị trưởng cũng đích thân tới chúc mừng nø.

“Gia Vinh là tấm gương cho con cháu chúng ta đấy. Giang gia chúng ta có thể có được con rễ tốt thế này đúng là phúc nhà mà.”

“Sau này có chuyện gì, đúng là phải nhờ Gia Vinh nhiều rồi, hy vọng đừng quên những họ hàng nghèo như chúng ta.”

Đám người vốn mỉa mai Lâm Vũ lại đổi hướng, đồng loạt nịnh nọt Lâm Vũ.

Lý Tố Cầm và Giang Kính Nhân ngẳng đầu ưỡn ngực giữa đám người, vẻ mặt tự hào, nhận lời khen của mọi người.

Dù họ cũng rất khó hiểu, nhưng bây giờ không phải là lúc ngơ ngác, phải tỏ vẻ trước đã.

Giang Nhan cũng không kìm được mà ngây người tại chỗ, nhìn Lâm Vũ ung dung trò chuyện với mấy người thị trưởng, có thể nhìn ra được bọn họ đã quen rất lâu rồi, hơn nữa quan hệ không tệ.

Tên phế vật trong trí nhớ của cô sau khi tỉnh lại, quả thực đã cho cô rất nhiều kinh ngạc và bắt ngờ. Bây giờ nghĩ lại, mỗi câu nói của anh giống như đều thành sự thật rồi.

Anh, thật sự là Hà Gia Vinh sao?

“Thị trưởng Tăng, cục trưởng Vệ, cục trưởng Đặng, tôi giới thiệu với mọi người, vị này là vợ tôi, Giang Nhan.”

Lúc này Lâm Vũ đi tới nắm tay Giang Nhan, giới thiệu với mọi người.

“Gia Vinh, may mắn quá nhỉ, cưới được một đại mỹ nữ thế này.” Tăng Thư Kiệt cười ha ha nói.

Vệ Công Huân sắc mặt liền khó coi, giống như nuốt phải ruồi vậy, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Gia Vinh trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi.

Ông và vợ mình còn định mai mối con gái với Lâm Vũ nữa.

Không ngờ, lại có người nhanh hơn, đã bị người ta cướp mắt rồi.

Vệ Công Huân rất buồn phiền, sao ông không quen Hà Gia Vinh sớm hơn mấy năm chứ?

Điều ông không biết là nếu như ông quen Hà Gia Vinh sớm hơn mấy năm thì e là còn không thèm nhìn cái nào.

“Các người ở đây làm gì? Ai cho phép các người mở cửa hả?”

Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng mắng, tiếp đó thì có bảy tám tên đàn ông mặc đồ thuộc cơ quan nhà nước. Người mặc đồ mày xanh dương thuộc Cục quản lý công thương, người mặc ị đồ cam là thuộc hệ thống phòng cháy, người áo màu trắng là Cục an toàn thực phẩm. Còn có hai người mặc đồ thường phục, có lẽ là lãnh đạo nhỏ.

“Các người kinh doanh hợp pháp sao? Ai là chủ? Giấy tờ đầy đủ chưa?” Một người mặc đồ thuộc cục quản lý công thương hoie.

“Mẹ nó, đây là ai chứ?”

Đám người Vệ Công Huân thấy vậy thì liền biết bọn chúng tới gây chuyện. Giấy tờ không đủ thì có thể kinh doanh sao?

Không kìm được mà có chút bực.

“Đừng nóng, nhìn thử rồi nói. Ngươi ta là làm việc công, chúng ta cũng không thể cản trở việc công được.” Tăng Thư Kiệt vội nhắc ông một câu, kéo ra sau đứng.

“Giấy tờ đầy đủ cả.”

Lâm Vũ hơi khó hiểu đối với đám người đột nhiên tới này, có điều cũng vội lấy giấy tờ trong ngăn kéo ra, đưa qua.

“Ừ, không cần xem nữa.” Người mặc áo xanh nhìn một cái, tiếp đó khua tay, hắt đống giấy tờ trong tay Lâm Vũ xuống đắt.

Hắn đi tới bên hộp thuốc trong quây, kéo ra nhìn, bốc một nắm ngửi thử, tùy ý bỏ lại, cũng không quan tâm là cái nào là thuốc nào.

Lâm Vũ hơi bực mình, biết bọn chúng chắc là tới gây chuyện, nhưng ngày khai trương, không tiện gây xung đột, nên nhẫn nhịn: “Dược liệu là cùng một bên cung cấp với Tế Thế Đường, chất lượng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

“Chưa chắc. Sao tôi cảm thấy đống thuốc này của các người không đúng nhỉ, có mùi mốc, lát nữa tôi lấy ít mẫu về cục kiểm tra, đợi kiểm tra đạt chuẩn rồi thì các người lại mở cửa vậy.”

Người áo trắng hờ hững nói, sau đó bốc một nắm thuốc bắc, nhét vào trong túi ni lông.

“Thiết bị phòng cháy của các người cũng không đạt chuẩn, đồ gỗ và đồ hỗn tạp quá nhiều, dễ cháy. Đóng cửa trước đi!”

Người áo cam cũng vội nói một câu.

“Nhưng trước khi khai trương thì người trong cục mấy người cũng tới kiểm tra rồi, nói chỗ tôi đạt chuẩn rồi.” Lâm Vũ chau mày không vui nói.

“Cục chúng tôi? Cục chúng tôi là do tôi chuyên môn phụ trách kiểm tra, sao tôi không biết?” Người áo cam hừ lạnh một tiếng.

“Vậy thì xin hỏi, các người thuộc cục nào?” Lúc này Đặng Kiến Bân không nhịn nổi nữa, bước lên, trầm mặt hỏi.

“Chúng tôi thuộc cục chi nhánh Uyễn Hải! Đường Tiên Lâm là thuộc khu Uyễn Hải, tất nhiên do tôi quản!”

Người áo cam không quen Đặng Kiến Bân, nhìn ông một cái, kiêu ngạo nói.

“Vậy mấy người thì sao? Mấy người cũng thuộc khu Uyễển Hải?” Đặng Kiến Bân nhìn đám người thuộc những cơ quan kia một cái.

“Đúng, chỗ này thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi. Chúng tôi là đi điều tra thực tế.”

Mấy người đó ung dung nói.

“Ông là ai chứ? Hỏi nhiều vậy làm gì?” Lúc này một tên mập mặc đồ thường phục không kìm được nữa mà mắng Đặng Kiến Bân một câu.

“Tôi là Đặng Kiến Bân, phó cục trưởng cục vệ sinh.” Đặng Kiến Bân lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Cậu lại là ai2”

Đặng Kiến Bân nói vậy, tên lãnh đạo quèn lúc này mới đột nhiên nhớ lại, chả trách lúc nãy nhìn hơi quen mắt, thì ra là phó cục trưởng cục vệ sinh.

Hắn liền đổ mồ hôi lạnh. Mình chỉ là một khoa trưởng nhỏ, sao mà so với cấp bậc này của người ta được.

“Cục trưởng Đặng, ngại quá. Lúc nãy tôi không nhận ra, mong lượng thứ.” Tên mập vội cung kính.

“Tha thứ? Tha thứ thế nào? Chỗ chúng tôi đây đang khai trương đàng hoàng, các người đột nhiên chạy tới nói chỗ này không đạt chuẩn. Không đạt chuẩn đó là ý gì? Chúng tôi không đạt chuẩn thì có thể mở cửa à?” Đặng Kiến Bân lạnh giọng. Dù sao ông cũng là lãnh đạo, ngữ khí một khi nghiêm nghị thì có mấy phần uy lực.

“Vâng vâng, cục trưởng Đặng nói đúng. Nhưng chúng tôi cũng hết cách. Chúng tôi là được bí thư Vưu Thế Bằng dặn dò, tới đây kiểm tra.” Tên mập bị dọa cho vội nhắc tới Vưu Thế Bằng.

Vưu Thế Bằng là bí thư thị trưởng, là người thân cận nhất bên cạnh thị trưởng. Dù cấp bậc không cao, nhưng quyền lớn.

Tên mập nghĩ Đặng Kiến Bân nghe thấy tên của Vưu Thế Bằng thì sẽ có chút kiêng kị, nhưng hắn không biết rằng hôm nay Tăng Thư Kiệt cũng có mặt.

Đặng Kiến Bân quay đầu nhìn Tăng Thư Kiệt trong đám người một cái, Tăng Thư Kiệt ra hiệu, Đặng Kiến Bân liền hiểu là ý gì.

“Vưu Thế Bằng dặn? Sao tôi lại không tin nhỉ? Hoặc là cậu gọi Vưu Thế Bằng tới, hoặc cút nhanh cho tôi!” Đặng Kiến Bân trầm mặt nói.

Tên mập do dự một lát, nói: “Được, ngài đợi chút, tôi gọi cho bí thư Vưu liền.”

Sau đó tên mập liền gọi điện cho Vưu Thế Bằng. Vưu Thế Bằng bảo tên mập đừng hoảng, ông ta qua ngay.

Có Vưu Thế Bằng chống đỡ, tên mập liền tự tin, sau đó cũng không còn dáng vẻ cung kính lúc nãy nữa.

“Cục trưởng Đặng, một phó cục vệ sinh như ông quản cũng rộng quá rồi nhỉ? Chả trách ông vẫn luôn không lên chức nồi!”

Vưu Thế Bằng vừa tới thì còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng mỉa mai.

Kiểu thân tín của lãnh đạo cao cấp như ông ta, thật sự không để một quan chức như Đặng Kiến Bân vào mắt, rất nhiều người lên chức hay giáng cấp, thực ra chỉ cần ông ta nói với thị trưởng một câu.

“Bí thư Vưu, đám người này là cậu kêu tới?” Đặng Kiến Bân liếc mắt hỏi.

“Đúng, tôi nhận được tố cáo, nói chỗ này hành nghề phi pháp, sai người tới kiểm tra.” Vưu Thế Bằng vênh mặt, vô cùng ngạo mạn.

“Chỗ này hình như không do cậu quản lý nhỉ?” Đặng Kiến Bân lạnh giọng hỏi: “Hơn nữa, giấy tờ của Hà lão đệ đều là do tôi làm giúp, không thể có vần đề.”

“Ông đây không quan tâm đấy, thế nào? Ông làm thì sao? Ông làm thì ông đây vẫn cứ kiểm trai”

Trước mặt nhiều người như vậy, Vưu Thế Bằng vô cùng hống hách. Ông ta nghĩ rồi, quay về nói với thị trưởng, đề nghị ông ấy bãi nhiệm chức phó cục này của Đặng Kiến Bân.

“Bí thư Vưu, cậu mạnh miệng nhỉ. Tôi nghe mà còn thấy sợ rồi.”

Lúc này Tăng Thư Kiệt hai tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm mà đi ra khỏi đám người.

“Tăng… Tăng thị… trưởng!”

Vưu Thế Bằng giật mình mà run lên, sau đó liền cười nói: “Thị trưởng, ngài sao lại ở đây?”

“À, hôm nay vị Hà lão đệ này của tôi khai trương, tôi đặc biệt tới ủng hộ, tiện thể đem quà của bí thư tới.” Tăng Thế Bằng từ tốn nói.

“Cậu ta, cậu ta… cậu ta và ngài…” Vưu Thế Bằng bị dọa cho suýt chút ngã nhào ra đắt.

“Cậu không cần quan tâm cậu ấy với tôi thế nào. Cậu tiếp tục bảo người của cậu kiểm tra, nên làm sao thì cứ làm.” Tăng Thư Kiệt khua tay, ra hiệu bọn họ cứ kiểm tra tiếp.

Tên mập ở trong đám người nhìn thấy Tăng Thư Kiệt mà mặt trắng bệch, nào dám kiểm tra chứ.

“Hiểu lầm, thị trưởng Tăng, đều là hiểu lầm. Tôi không biết cậu ta và ngài…” Vưu Thế Bằng cười ha ha nói, sau lưng đã đỗ mồ hôi lạnh, thầm mắng người đàn bà tiện nhân đó. Lần này đã hại chết ông ta rồi, vậy mà lại đắc tội với người của thị trưởng.

“Hiểu lầm gì? Tôi bảo cậu kiểm tra tiếp!”

Tăng Thư Kiệt đột nhiên trầm mặt, lạnh giọng: “Hôm nay cậu nếu không kiểm tra ra được vấn đề thì mau từ chức cút ngay.

Bên cạnh tôi không cần tên bại loại lạm quyền như cậu!”

“Thị trưởng Tăng, tôi sai rồi!”

Hai chân Vưu Thế Bằng mềm nhũn, ngã nhào ra đất, khóc lóc cầu xin.

Vị trí này là công sức ông ta bỏ ra mười mấy năm mới có, đều dựa vào vị trí này. Nếu bị cắt chức rồi thì cả đời này ông ta cũng xong luôn.

“Các người còn không thấy đủ mất mặt à? Còn không mau lôi cậu ta đi cho tôi!” Tăng Thư Kiệt ra lệnh với tên mập bên cạnh.

Đám người tên mập run lên, liền kéo Vưu Thế Bằng như kéo chó chết ra ngoài.

Bây giờ Vưu Thế Bằng không là gì nữa, bọn họ tất nhiên không cần nề mặt nữa.

“Hà lão đệ, ngại quá, là thất trách của tôi, không quản lý cấp dưới tốt.” Tăng Thư Kiệt xin lỗi Lâm Vũ.

“Nào có nào có, ngài khách khí rồi.” Lâm Vũ vội nói.

“Vừa hay trưa nay có mấy người bạn từ bên quân khu Giang Nam tới, cậu đi ăn cùng chúng tôi. Kiến Bân và Công Huân cũng đi.” Tăng Thư Kiệt mời Lâm Vũ.

“Không cần đâu, tôi không làm phiền mọi người nữa.” Lâm Vũ cười lắc đầu.

“Không phiền, Hà lão đệ, cậu đi cùng chúng tôi đi.” Vệ Công Huân khuyên nhủ.

Lâm Vũ khua tay cự tuyệt. Tiệm của anh còn có một đống họ hàng phải tiếp đãi nữa.

Tăng Thư Kiệt cũng không miễn cưỡng, tạm biệt với Lâm Vũ, cùng Đặng Kiến Bân và vệ Công Huân cùng đi tới bữa tiệc.

“Bác sĩ, mau cứu con trai tôi!”

Lâm Vũ tiễn người tới chúc mừng xong, định đưa đám họ hàng đi ăn cơm thì lúc này ngoài cửa có một người đàn ông trung niên hốt hoảng chạy vào, bề một cậu bé hơn một tuỏi.

Chỉ thấy cậu bé mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, mắt trợn trắng, mở miệng, chân tay không ngừng co giật, nhìn có vẻ giống bị động kinh, nhưng lại không phải là bị động kinh.

“Mau, may đặt nó lên bàn khám!” Lâm Vũ thấy vậy thì vội bảo đám người tránh ra, bảo người đàn ông đặt đứa trẻ lên bàn khám.

Lâm Vũ vừa định quay người thì Giang Nhan bắt lấy cánh tay anh, lạnh giọng: “Anh làm cái gì? Chứng bệnh này của đứa nhỏ đó nhìn là biết rất nghiêm trọng. Anh sao có thể chữa được?”

“Đúng thế, Gia Vinh, đứa bé này còn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ con chữa sai thì sao?” Lý Tế Cầm cũng vội khuyên. Đứa trẻ này không phải đã đồng ý rồi sao, chỉ khám những bệnh vặt, bệnh nghiêm trọng như vậy sao cũng dám khám chứ?

“Gia Vinh, nếu không biết chữa thì đừng chữa đấy. Ngộ nhỡ có vấn đề thì phải ngồi tù đấy.”

“Đúng thế, cậu còn chưa học trường y nữa, sao khám bệnh cho người ta được!”

“Tuyệt đối đừng có, có rồi sẽ hại người đấy.”

Đám họ hàng dù ngữ khí không có ý mỉa mai nữa, nhưng thầm nghĩ, dù cậu quen một đám quan to chức lớn, nhưng không có nghĩa cậu biết y thuật.

Theo như bọn họ thấy, Hà Gia Vinh là đắc ý quá mức, có chút khoe mẽ rồi.