“Không thể nào là hiểu lầm được, anh tôi chỉ sử dụng loại thuốc này!” Mũi đỏ vừa nói vừa đưa hộp thuốc trong tay cho Vạn Duy Vận.
Vạn Duy Vận lây một ít thuôc mỡ ddauw lên mũi ngửi thử, ông cau mày giả vờ nghỉ hoặc nói: “Không đúng, thuốc này tốt lắm, làm từ các vị thuốc Đông y, không có vấn đề gì cả.”
“Không thể nào, anh hãy xem lại đi!”
Tên mũi đỏ biến sắc, có chút lo lắng.
Lệ Chấn Sinh thấy vậy có chút mơ hỗ, khi anh vừa nhìn thấy Vạn Duy Vận còn nghĩ hắn ta thông đồng với tên mũi đỏ này đến gây sự, sao đột nhiên hắn lại nói giúp Hồi Sinh Đường chứ?
“Quả thật không có vẫn đề gì.” Vạn Duy Vận cười hà hà nói, đột nhiên ông biên sắc, như nghĩ đến gì đó, vội hỏi “Tôi biết rồi, trong đây có một vị thuốc rất mẫn cảm với một số người!
Có lẽ là thể chất của anh cậu không thể dùng loại thuốc này!”
Vạn Duy Vận vừa xoay hộp thuốc vừa lắm bẩm: “Bình thường trên đây sẽ có ghi, nhưng sao xưởng thuôc Hồi Sinh lại không ghi gì chứ? Làm vậy có thể gây ra án mạng đó!”
Mọi người xung quanh nghe hắn nói vậy vô cùng tức giận.
“Trời ơi, thật vô trách nhiệm! Sao có thể không ghi chồng chỉ định của thuôc được chứ? Nhỡ như lại chết người thì làm thế nào?”
“Đúng thế, thất đức quá mà, ai lại đi bán loại thuốc này chứ?”
“Hình như hôm qua tôi mới mua vài loại thuốc của xưởng dược Hồi Sinh, may mà chưa uông, lát nữa phải vứt đi mới được!”
“Tôi cũng vậy, lúc trước mua vì danh tiếng của bác sĩ Hà, không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật đáng giận mài”
“Sau này không thể mua thuốc của họ nữa, tôi thây cũng không thê đến đó khám bệnh nữa rồi, nói không chừng có ngày sẽ một độc chết!”
Vạn Duy Vận nghe lời nói của mọi người xung quanh liền cong môi đắc ý cười, hiệu quả mà hắn muốn đã đạt được rồi, không uồng công hắn sắp đặt một màn kịch này.
“Nghe thấy chưal Bây giờ các người còn cứng miệng nữa không?” Nhật thời mũi đỏ lên giọng, hắn ngắng cao đầu nhìn Lệ Chẵn Sinh tức giận nói: “Các người phải bồi thường, còn phải đến đài truyện hình kinh thành xin lỗi mọi người trong thành phó, nêu không tôi sẽ kiện cho các người phá sản!
Ị?
“Đúng vậy, xin lỗi!
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi!”
Nhất thời mọi người xung quanh vô cùng căm phân, họ vô cùng căm ghét hành vi bán thuốc giả hại người này.
Sắc mặt Lệ Chấn Sinh đỏ au, nhất thời không biết phải giải quyết thế nào, tuy anh đoán được đây là cái bẫy của Vạn Duy Vận bảy ra, nhưng Vạn Duy. Vận đã thành công kích động quân chúng rồi, dù anh làm gì cũng vô dụng.
“Cậu Hà, hãy ở lại thêm vài ngày đi, có phải chúng tôi tiếp đón không chủ đáo không?”
Trong đại viện nhà họ Lý, Lâm Vũ đã châm cứu lại cho Lý Thiên Hủ, dọn đồ chuẩn bị rời đi.
Anh đã ở đây bốn năm ngày rồi, có lẽ bệnh nhân ở Hồi Sinh Đường cũng đã sốt ruột lắm rồi.
“Không đâu, bác Lý, cháu đã khỏe hơn rồi, nêu còn không, vê nhà thì vợ cháu sẽ đòi ly hôn mật.” Lâm Vũ cười, một lần nữa nhân mạnh rằng mình là người đã có vợ.