Là người của anh là có ý gì?l Chỉ là trong lúc giúp cô ta “kéo dài tuổi thọ” anh nhìn thấy cơ thể cô ấy, cũng sẽ không mang đến phiền phức như vậy?
Lúc đó cô ấy cũng đã đáp ứng anh!
“Anh Hà, anh sao vậy?” Lý Thiên Ảnh nhanh chóng đỡ anh.
“Không, không sao…”
Lâm Vũ nhanh chóng giả vờ bình tính, ngại ngùng nói với cô ây: “Cô Lý, không phải lúc đó chúng ta đã nói rõ rôi sao? Tôi là bác sĩ và cô là bệnh nhân. Mặc dù tôi đã nhìn vào cơ thể cô, nhưng lúc đó cũng không còn cách nào khác, cô muôn tôi chịu trách nhiệm… tôi không chịu được…”
Lâm Vũ cảm thầy mình sắp khóc rồi, cho dù anh muôn chịu trách nhiệm, anh cũng không chịu được… Nếu Lý đại tiêu thư này muôn phụ. thuộc vào mình, thì mình sẽ hỏng mật, với tính cách của Giang Nhan, cô sẽ không giết mình mới lạ?
Lý Thiên Ảnh quay đầu tò mò nhìn anh nói: “Anh Hà, anh hiểu lầm rồi, tôi không để anh chịu trách nhiệm với tôi. Có thể anh đã hiểu sai ý của tôi. Ý tôi là anh đã cứu mạng tôi, cho nên tôi cũng sẽ là anh, tôi muôn làm gì đó đề trả ơn anh.”
Lâm Vũ nghe thầy cô ấy giải thích như vậy anh mới đột nhiên thở phào nhẹ nhỗm, liền giải thích với cô ây: “Cô Lý, cô đừng nói như vậy. Tôi chỉ tạm thời làm ồn định tỉnh thân của cô ở trạng thái bình thường, còn chưa hoàn toàn giúp cô giải quyêt xong mệnh của cô.”
“Đúng vậy, tôi chỉ không biết khi nào cuộc đời mình sẽ kêt thúc, vì vậy tôi muôn sử dụng những thời gian CÓ hạn đề làm những gì mình muốn.”
Lý Thiên Ảnh ngắng đầu nhìn lên trời vừa nói, vừa vươn tay nhẹ nhàng hứng. lầy bông tuyết trên trời, không nói nửa câu sau, thật ra điều cô ây muốn làm nhất chính là ở bên Lâm Vũ, không cần bắt kỳ danh phận nào.
Kể từ lúc Lâm Vũ cứu cô ấy mà bị thương, tình cảm của cô dành cho Lâm Vũ càng trở nên sâu sắc, đối với cô, cuộc sông sau này của cô sẽ sống vì Lâm Vũ.
ch sao Lâm Vũ có thể không nghe ý trong lời nói của cô ây, không khỏi nhẹ nhàng: bóp chặt năm đâm, muôn từ chôi cô ây, nhưng không đành lòng, dù sao loại hoàn cảnh giồng cô ây, thật sự ‘không có đường sông. Bởi vì ngay cả Lâm Vũ cũng không biết khi nảo thì sức mạnh tỉnh thần mà anh truyền cho cô ấy sẽ không thể cứu được cô ấy.
“Anh Hà, để tôi trả ơn anh một lần đi.
Thật sự nêu không thể thì tôi có thể đến nhà anh giúp anh dọn dẹp, giúp.
chị Giang Nhan nâu cơm và giặt quân áo. Tôi rât giỏi những thứ này.” Lý Thiên Ảnh quay đâu lại nói một cách nghiêm túc.
Bồng nhiên Lâm Vũ dở khóc dở cười, cô gái này đường đường là thiên kim tiểu thư lại thật sự muốn làm bảo mẫu cho mình? Vấn đề là Giang Nhan nhất định sẽ không đồng ý.
“Cô Lý, thật ra cô có thể giúp anh trai cô quản lý tài sản nhà họ Lý, đối với tôi nà nói đó là phần thưởng lớn nhất.” Lâm Vũ cười với cô ây: “Ba cô vừa chuyển 10% cổ phần của gia đình cô cho tôi, lý do là tôi nên đóng góp vào sự phát triển của công ty, nhưng phòng khám của tôi quá bận và không có thời gian. Cô có thể lây thân phận của tôi, giúp tôi được. .không?” : Lý Thiên Ảnh nghe vậy sắc mặt bông nhiên sáng ngời, con nai nhỏ trong lòng trâm xuống, mạnh mẽ gật đâu, vui mừng nói: “Đương nhiên là được rồi! Từ tôi hôm nay tôi sẽ bắt đầu học bù khóa kinh doanhl”