Với anh ta, anh là niềm tin của anh ây, nhưng | lúc này niêm tin của anh ta sắp sụp đồ hoàn toàn.
Ớn lạnh vô tận ập đến, Lâm Vũ cảm thấy linh hồn mình chật vật muôn thoát ra khỏi cơ thể Hà Gia Vinh, nhưng vào lúc này, linh lực trong cơ thể đột nhiên cuồn cuộn nhự một cơn gió, nhanh chóng tụ đến phôi, xoay tròn và lang thang với tốc độ cực _ nhanh, giống như một con sói gầy đói phát Ì hiện ra mỡ tươi non mêm, ngâu nghiên sạch sẽ hết độc tố, không đê lại dâu vết độc tố, dường như ý định vẫn chưa hoàn thành nên hắn ¡ tiếp tục lang thang tìm kiếm. Cơ thể của Hà Gia. Vinh sau khi phát hiện ra rằng tất cả các chất độc đã được tẩy sạch, nó từ từ trở nên bình thường.
“Uh…”
Lâm Vũ khẽ khit mũi một cái, cảm giác ớn lạnh trên người đột nhiên biến mắt, thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu, cơ thể lại trở nên ấm áp.
Lâm Vũ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Thanh My ôm mình khóc, giông như hoa lê gặp mưa, khiên người ta cảm thây xót xa.
Lâm Vũ không vội gọi cô, năm trong vòng tay cô vô cùng hưởng thụ, cảm nhận được sự căng tràn của lồng ngực và hơi âm của cơ thể, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hạnh phúc sau thảm họa, anh suýt chút nữa tưởng mình sắp mắt. Lúc trước sau khi tiêu hao những linh lực này, anh phải từ từ khôi phục, cho dù khôi phục lại thì nhiều nhất cũng sẽ trở lại như cũ.
Tuy rằng anh có thể cảm giác được chúng đang lớn lên, nhưng tộc độ tăng trưởng rất chậm, đột ngột như ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải những thứ phát triển đột ngột như vậy.
Có thể là nhờ độc tố trong loại trà này?
“Chị tiền bối, ngoan… chị khóc cái gì vậy?”
Lâm Vũ không chịu nồi nhìn Diệp Thanh My khóc nữa, anh cảm thầy trái tim mình sắp vỡ nát, vì vậy anh khế gọi cô.
“Gia Vinhl Anh …. anh không sao chứ?!” , Diệp Thanh My nhìn thấy Lâm Vũ nhìn chằm chằm cô băng một đôi mắt đen, vẻ mặt đột nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó lại càng khóc lớn hơn, cô ôm Lâm Vũ chặt hơn trong tay, bắt đầu khóc, “Tôi sợ chết _ mật anh. ..tôi…. tôi nghĩ… . tôi nghĩ…
Cô ấy khóc rất thảm, như một đứa trẻ bị oan.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Lâm Vũ vội vàng đứng dậy, trong lòng dịu lại, nhẹ nhàng ôm Diệp Thanh My vào trong lòng, cảm thấy tội lỗi mà an ủi: “Là tôi không tốt. Tôi làm cho chị sợ hãi. Tôi hứa với chị sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa trong tương lail”
“Không sao là tốt… Không sao là LOI Lịch Chắn Song lắc đầu nguầy nguậy, hai mắt đỏ bừng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nói, một người nhự thần tiên như anh làm sao có thể chết được.
Đậu Tân Di vừa suyt mũi, vừa lau nước mắt trên mặt, cậu bị sốc, vừa rồi sư phụ ngạt thỏ đến mức tái nhọt nước da, tại sao đột nhiên lại sông lại? Và nhìn khuôn mặt của sư phụ, nó có vẻ tốt hơn nhiều so với trước khi trúng độc!
Lâm Vũ an ủi Diệp Thanh My một hôi cảm xúc của cô mới dịu đi, nhưng tay cô vần không ngừng giữ ‹ chặt Lâm Vũ, có vẻ như Lâm Vũ sẽ biến mất ngay khi cô buông ra.
Có lẽ chỉ những người bị mắt mát rồi, mới sợ mật mát nhiêu hơn.
“Tiên sinh, anh chắc chắn uống trà này mới xảy ra tình huống vừa rồi đúng không?” Lệ Chắn Sinh hai mắt đệu là nứt ra, nghiền răng nghiền lợi, nắm đậm kêu lên, muốn xông lên đến Lão Hồ và cửa hàng của ông ta đạp tan hết tất cả.
“Có vẻ đúng…”
Lâm Vũ cau mày nhìn trà trên bàn, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, may mà chính mình uồng trà này, nêu Diệp Thanh My uông vào, hậu quả sẽ không thê hại ho tượng nỗi, thật sự muốn cảm ơn người phụ nữ đã đến lấy thuốc vừa rồi.