“Không sao, chút độc này không thê làm hại anh được đâu, Giang Nhan, anh là bác sĩ mà.” Lâm Vũ mim cười ấm áp với cô, nhưng nhớ lại cảm giác ngạt thở vẫn có chút sợ hãi.
“Em gọt táo cho anh nhé.” Giang Nhan vội đứng dậy muôn đi rửa táo.
“Không cần đâu, „ Giang Nhan, anh không muốn ăn.” Lâm Vũ lắc đầu.
“Vậy để em pha trà cho anh… Không, là nước lọc nhé…”
“Giang Nhan, anh không khát.”
Lâm Vũ có chút dở khóc dở cười, hàng ngày Giang Nhân đâu có ân cần đối, đãi với anh vậy đâu, sao bây giờ cô ấy lại tết như vậy nhỉ, anh vẫn có chút không quen.
Giang Nhiên vẫn bướng bỉnh rót một cốc nước trăng đưa cho anh, nhẹ – giọng dặn dò: “Về sau trước khi ăn hay uông đều phải cần thận hơn, đồ ăn và nước người lạ đưa nhất định không được động vào..
Lâm Vũ nghe cô nói xong không khỏi cười khổ, mình bị rắn cắn còn chưa nói gì, Giang Nhan lại là người sợ trước tiên.
Dùng bữa xong Giang Nhan đặc biệt bưng một chậu nước nóng tới, quỳ trước mặt Lâm Vũ, giơ tay nói: “Nào, đưa chân đây.”
Lâm Vũ sắc mặt đầy khiếp sợ nhìn Giang Nhan, có chút không thể tin nồi, bình thường là anh rửa chân cho Giang Nhan, Giang Nhân rất ít khi chủ động rửa chân cho anh.
“Đưa chân đây nào!”
Giang Nhan thúc giục một tiếng, nhẹ nhàng đánh lên chân anh, Lâm Vũ vội ôm chân, Giang Nhan liền chủ động cởi tất cho anh, đưa chân xuống chậu nước, nhẹ giọng hỏi: “Có nóng không?”
“Cũng được.”
Lâm Vũ gật đâu, cảm nhận được bàn tay thon dài trắng mịn của Giang – Nhan đang vuôt nước trên chân mình, bỗng nhiên có một cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Có người phụ nữ đẹp như vậy tự tay rửa chân cho mình, đôi với bật kì người đàn ông nào mà nói, đêu cảm thây thành tựu vô cùng, nhất là lúc này Giang Nhan đang quỳ dồi trên sàn, bờ ngực rủ xuông, đây đặn cùng đường rãnh sâu thắm thoát ân thoặt hiện.
Diệp Thanh My chú ý tới ánh mắt cảu Lâm Vũ, hồng hộc trừng anh một cái, xoay xoay quả đâm, rồi gio hai ngón tay thon dài, động tác muôn chọc thủng mắt anh.
Lâm Vũ không để ý tới cô, ánh mắt vẫn tham lam nhìn quanh cổ áo Giang Nhan, dù sao trên pháp lí vẫn cho phép, không nhìn mắt công không nhìn.
Buổi tối đi ngủ, Giang Nhan mới đầu dính sát lấy anh, ôm cánh tay anh không biển Ï phải biết rằng, bình ti đều là Lâm Vũ ôm cánh tay SỐ “Giang Nhan, em yên tâm, anh đảm bảo chuyện như hôm nay: sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Lâm Vũ biết Giang Nhan đã bị chuyện hôm nay làm cho hoảng sợ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô nói đầy vẻ trân an.
“Ừm…”
Giang Nhan nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đội mắt sáng rực nhìn bầu trời xanh thắm ngoài cửa số, nhẹ giọng nói: “Gia Vinh, chúng ta đừng tranh cãi nữa có được không? Em cảm thây cuộc sông hiện tại cũng chúng ta đã tốt lắm rồi.”
“Anh cũng không muốn tranh cãi, nhưng anh không thể không tranh.”
Lâm Vũ vuôt mái tóc dài mượt óng của cô, hơi bắt đắc dĩ nói.
Nếu đã dắn thân vào vòng xoáy, sao có thể dễ dàng thoát ra được, một khi thoát ra, anh có thê sẽ chết nhanh hơn.