“Không sai, thời gian dự định là năm sau, nói rằng thần y Hàn Quốc Phách | Thượng Du sẽ đích thân ra trận, xem ra lần này bọn họ khí thế ào ạt đấy!”
Hách Ninh Viễn sắc mặt nghiêm trọng nói.
Ông ta biết, thật ra vốn dĩ đưa chiến thư ra sớm như vậy, là bởi Hàn Quốc muốn tạo khí thế, đề cho người cả nước Trung và Hàn, thậm chí là khắp thế gười đều biết chuyện này, muôn khiến ngành Đông y mật hệt mặt mũi, hiển nhiên lần này bọn họ đã vô cùng tự tin đến đây khiêu chiến.
Lâm Vũ nhìn nội dung được dịch sang tiếng Trung trong thư khiêu chiên rồi rơi vào trâm tư, không nói gì.
“Thế nào, tiểu Hà, tự tin không?”
Hách Ninh Viễn cười hỏi Lâm Vũ.
“Chuyện này, tôi không dám nói..
Lâm Vũ cười lắc đầu, thái độ .
trọng khiêm tốn, anh không dám một hơi cắn chết.
Dù sao thì Đông y vô cùng uyên bác, mặc dù học thức thời tô tiên hăn trước sau đều nắm rõ, nhưng cũng rất khó tránh những chỗ vẫn chưa tìm hiểu qua, vậy nên anh không dám khoe khoang một cách dễ dàng như thề.
“Dù có chắc chăn hay không, thì cậu vẫn phải nhận lời khiêu chiên, người ta còn chỉ đích danh muôn cậu ra mặt nữa.” Hách Ninh Viễn cười ha ha nói, nói thật, ông ta vân rất tin tưởng Lâm Vũ. “Cậu cũng không cân phải áp lực quá đậu, dù sao thời gian vận còn sớm lắm, còn có thể chuẩn bị một chút mà.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức vậy.” Lâm Vũ bộng nhiên nhớ đến Thiên Thánh đông nhân rơi vào tay Phách Thượng Du, ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén hơn, trận chiên lần này, bát luận thế nào anh cũng phải ứng phó toàn lực, tranh thủ lây báu vật chiến thắng trở vê.
“Còn một chuyện nữa!”
Hách Ninh Viễn lại bảo thư kí Phạm đưa một tệp tài liệu tới trước mặt Lâm Vũ.
Lâm Vũ vội vàng nhận lấy rồi xem qua, ngạc nhiên nói: “Ngài muôn thành lập hiệp hội đông y Trung Quốc sao?”
“Không sai!”
Hách Ninh Viễn gật đầu cười nói: “Mặc dù hiện tại Trung Quốc không thiếu người cũng không thiếu nơi nào đề tổ chức hiệp hội đông y, nhưng lại không có một hiệp hội đông y mang tính toàn quốc. được chính phủ trợ giúp nào cả, vậy nên tôi muốn thành lập một hội, mây ngày trước tôi đã trình bày lên viện quốc vụ rồi, bên trên đã phê, chuẩn, căn dặn tôi nhất định phải dốc sức ủng hộ sự phát triển của Đông y, tiên quỹ chuyên biệt được trợ câp từ quốc gia rât nhanh sẽ được chuyền về đây thôi.”
Lâm Vũ vừa nghe xong nhất thời kích động không thôi, có chính phủ dẫn đâu % chức một hiệp hội Đông y thế này, vậy là họ đã công nhận sự góp mặt của ngành Đông y, hơn nữa còn có thể động viên tỉnh thần theo học Đông y của nhiều tầng lớp trẻ tuổi, vậy sự phát triển của Đông y đã bước sang một trang mới, sự phòn vinh của Đông y chắc chắn sẽ đến sớm thôi!
“Hách bộ trưởng, tôi đại diện cho Đông y cảm ơn ngài!”
Lâm Vũ bỗng đứng dậy, trịnh trọng cúi người trước Hãch Ñinh Viễn.
“Haizz, Hà tiên sinh, cậu đang nói gì vậy hả, tôi cũng công hiện một phần SỨC lực cho Đồng y, không phải đây là chuyện tôi nên làm hay sao.”
Hách Ninh Viễn cười ha ha nói, “Về hội trưởng hiệp hội Đông y năm nay, tôi đê cử cậu.”
“Hà?” ì Lâm Vũ nao nao, vội vàng từ chổi nói, “Hách bộ trưởng, thật sự không được đâu, tôi lên làm rất khó có thể phục vụ được dân chúng!”
Nếu đã là hiệp hội Đông y do chính phủ tổ chức, vậy néu cắt đứt mối quan hệ với chính phủ, chuyện này đối với lớp quan lại như Lâm Vũ rõ như lòng bàn tay, từ trước đến nay – luôn lấy tư cách cùng sự từng trải để nói chuyện với nhau.