“Cho dù là sự thật, việc tìm một người trẻ tuổi như vậy làm chủ tịch nhiệm kỳ một cũng không thích hợp, đúng không?”
*Ừ, cảm giác như đang đùa cọt vậy.”
Nhóm người bên dưới nói tất cả mọi thứ, và hầu hết trong số họ đều không phục việc Lâm Vũ đã được bâu làm Hội trưởng.
“Một đám ngốc!” Đậu Thân Di không khỏi trợn mắt khi nghe những lời này, ông rất thương cho Lâm Vũ.
“Mọi người có ý kiến về đề xuất của tôi sao? Nếu ai có bắt kỳ ý kiến nào, hãy cho tôi biết trực tiếp. Tôi đang ngôi trước mặt mọi người đây này.”
Hác Ninh Viễn có phần không hài lòng khi nghe những lời dị nghị này.
Giọng nói của ông tăng: thêm vẻ Uy nghiêm, nghiêm nghị nói: “Thực tê, _ bác sĩ Hà đã có rất nhiều công lao.
Mọi người có thể hiểu thêm về cậu ấy. Chức hội trưởng này do cậu ây làm thực sự xứng đáng. Đương nhiên là mọi người nếu có dị nghị thì có thể lên tiếng!”
Tuy miệng ông ấy nói có thể đề cập, nhưng ai cũng có thể nghe được sự bât mãn trong lời nói của ông. Khán giả bỗng nhiên trầm mặc không nói nữa.
Nếu Bộ trưởng Hác đã quyết định rồi, cho dù bọn họ có cứng đầu thế nào nữa thì cũng dám chuỗc phiền phức.
“Đúng, Bộ trưởng Hác nói đúng. Bác sĩ Hà là một tài náng trẻ, có y đức và tài năng, hoàn toàn có khả năng làm chủ tịch. Hơn nữa, các bác sĩ Trung y chúng tôi luôn nói về việc bỗ sung máu tươi đúng không? Có đúng không? Mọi người nghĩ xem nào, không có ý kiên chứ?”
Chủ nhiệm Khấu vội vàng mỉm cười và xoa dịu bầu không khi.
“Không ý kiến!”
“Tôi không phản đối!”
“Vâng, không vấn đề gì!”
Tất cả mọi người đồng loạt hùa theo.
“Tôi có ý kiến!”
Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên.
Lão Đậu trong tiềm thức nghĩ đó là lời của Vạn Sĩ Linh. Ông quay đậu nhìn về hướng Vạn Sĩ Linh vẫn thầy y ông, ây đang ngồi bình thường. Giọng nói không phải từ ông ta.
Mọi người theo dõi uy thế đều thầy những lời này đến từ Thạch Khôn.
Hạo — phó bộ trưởng đang ngồi bên cạnh Hác Ninh Viễn.
Hác Ninh Viễn và một đồng nghiệp từ Bộ Vệ Sinh đều không khỏi ngạc nhiên nhìn Thạch Khến Hạo.
Thạch Khôn Hạo tỏ ra bình thản khi đối diện với ánh nhìn của mọi người.
Dường như ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhẹ nhàng chống tay lên bàn. nhắn mạnh vào ý kiên của bản thân. Ông nói: “Tôi phản đối, vì tôi không nghĩ Hà Gia Vinh có thể đảm nhận việc quan trọng này!”
Ngay khi giọng nói của ông vừa dứt, cả giảng đường náo loạn, mọi người rõ ràng là bị sôc, không ngờ phó bộ trưởng lại trực tiêp đứng ra chồng lại Bộ trưởng, lại còn ở trước mặt nhiêu người như vậy.
Nhìn vẻ mặt của Hác Ninh Viễn, thì biết rõ ông cũng không ngờ Thạch Khôn Hạo lại dám phản đôi.
Thạch Khôn Hạo rõ ràng là đang thách thức uy nghiêm của Hác Ninh Viễn, ông ấy rõ ràng là đang tát thắng vào mặt Hác Ninh Viễn đây mài “Đồ não tàn! Não ngập nước rồi sao?
Sự phụ tôi đảm nhận không nổi, vậy thì ai đảm nhận nồi chứ?