Mặc dù là Phó bộ trưởng nhưng ông ta không sợ Hác Ninh Viên. Lúc đầu khi Lữ Hiệu Cẩm đang tại vị thì ông và Hác Ninh Viễn đang ngồi ngang hàng. Tuy nhiên Hác Ninh Viên lại gặp may, sau khi Lữ Hiểu Cẩm thoái vị, ông ta đã thăng cấp ngồi lên vị trí.
Cho nên trong lòng không tránh khỏi có hận ý đối với Hạo Ninh Viễn.
“Nghe lời của bộ trưởng Thạch, hình như trong lòng ngài đã có ứng viên thích hợp hơn rồi?” Hác Ninh Viễn xếch mắt liếc nhìn Thạch Khôn Hạo.
“Có thể coi là vậy!”
Thạch Khôn Hạo giả vờ nói: “Ứng ‹ cử viên này tôi đã suy nghĩ lâu lắm rồi mới ra quyết định.”
“Vậy ông cứ nói thẳng đi.”
Hác Ninh Viễn cười nói. + “Cho dù là có xét về năng lực cá nhân, hay về thành tích và tầm ảnh hưởng trong ngành y học Trung Quốc, thì tôi nghĩ ứng cử viên thích hợp nhất đề trở thành chủ tịch Hiệp hội [Trung y đầu tiên của Trung Quốc là Vạn Sĩ Linh – bác sĩ thiên tài của Thiên Trực Đường!”
Thạch Khôn Hạo không chịu thua, ông ngâng đầu lên để nói lên người mà ông ây cho là ứng cử viên thích hợp.
Vẻ mặt của Hác Ninh Viễn đột nhiện thay đổi khi vậy. Ông không ngờ rằng Thạch Khôn Hạo lại tiên cử Vạn Sĩ Linh – một người không hề có y đức chút nào!
“Thần y Vạn quả nhiên thích hợp!”
“Vâng, thần y Vạn thực sự có tư cách đói”
Tuy nhiên, nhận xét của Thạch Khôn Tho đã được hầu hết mọi người bên dưới gật đầu và công nhận. Dù sao thì Vạn Sĩ Linh cũng là một phần tồn tại trong giới y học Trung Quốc, Thiên Trực Đường cũng có thê nói là một trong những phòng khám nổi tiếng nhất của Trung %6 Ũ Hơn nữa, họ hầu hết là bác sĩ Trung Y nước ngoài. Họ không biết gì về việc Lâm Vũ đánh bại Thiên Trực Đường.
“Cậu ta mà xứng đáng à! Thứ gì vậy”
Lần này lão Đậu không thê nhịn được nữa mà mắng thẳng.
“Có vẻ như Bộ trưởng Thạch đã ,CÓ giao dịch riêng với Vạn Sĩ Linh rồi.”
Vương Thiệu Cầm và Hoàng Tân Nhu không khỏi cau mày, giỗng như Lão Đậu, họ không hề xem trọng Vạn Sĩ Linh cho lắm. Họ biết rõ hắn là cặn bã của ngành Trung Y.
Lâm Vũ cười cười, không nói chuyện gì nhiều mà chỉ nhìn về phía Vạn Sĩ Linh.
Sau khi cuộc thảo luận của mọi người trở nên yên tĩnh hơn, Vạn Sĩ Linh từ từ đứng dậy và nở nụ cười: “Bộ.
đa P) Thạch, cảm ơn đề bạt của ông, tôi sợ mình không đảm đương được trọng trách này.”
“Bác sĩ Vạn, đừng lãng tránh nữa.
Những căn bệnh mà ông chữa qua, có. Hit còn nhiều hơn là ông từng thấy. Nếu ông nói răng mình ng năng lực, vậy thì còn ai có năng lực chứ?” : Thạch Khôn Hạo vừa cười vừa ôm Vạn Sĩ Linh nói: “Vạn Lão, vì sự phát triển lâu dài của nền y học Trung Quốc, ông không nên trồn tránh nữa!
Nên lấy đại cục làm trọng!”
*Ừ, lão Vạn, đừng từ chối nha. Nếu ông nói mình không có năng lực, chúng tôi đều không còn mặt mũi nào mà ngôi đây.”
“Đúng đó, lão Vạn, chúng tôi đều cảm thây ông là người thích hợp nhát!”
“Chúng tôi chỉ có thể yên tâm khi chúng tôi được dẫn dắt bởi một bác Sĩ Trung Quốc già dặn kinh nghiệm và có năng lực nhữ ông!”