Cực Phẩm Ở Rể

Chương 846



Chương 860:

“Hà Gia Vinh, bình thường thấy cậu lúc nào cũng trâm tĩnh, không ngờ sâu bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ con, cậu nghĩ cậu xé phương thuốc này đi có tác dụng gì không?”

Vạn Sỹ Linh cười nhạo, cảm thấy Lâm Vũ quá ngồc, xé tờ này ông ta vân có thê việt tờ khác.

“Phương thuốc này hầu như không thê dùng được nữa, phải lập tức hủy bỏ.” Nét mặt Lâm Vũ nghiêm khắc nói.

“Vớ vẫn! Phương thuốc này chỉ cần kết hợp với nhau có thê các loại bệnh vệ phủ tạng, hơn nữa hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt.” Vạn Sỹ Linh tức giận mắng, “Tổ tiên của tôi dùng phương thuộc này đã cứu không biệt bao nhiêu là người.”

“Không sai, phương thuốc này quả thực có hiệu quả kỳ diệu với phủ tạng nhưng đồng thời nó cũng có tác dụng  phụ vô cùng nguy hiểm, khi nó chữa khỏi được một cơ quan nội tạng thì đồng thời một cơ quan nội tạng khác sẽ bị phá hủy, chỉ là sự phá hủy này diễn ra chằm chậm, nhưng chỉ cần uống thuốc rồi thì loại phá hủy này chắc chắn sẽ có, uống nhiều ảnh hưởng nhiều, nặng nhất thì sống không nồi một hai tháng, nhẹ thì cũng không qua được vài ba năm.”

Lâm Vũ đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm nghị, đưa mát nhìn Vạn Sỹ Linh, lạnh giọng nói: “Cũng chính là tổ tiên của ông cứu được bao nhiêu người cũng tức là giết hại cần đấy người.”

Lời anh vừa nói xong tất cả hiện trường đột nhiên yên tĩnh, sắc mặt ai cũng đầy kinh ngạc.

“Mẹ kiếp, đừng có mà nói vớ vần, nếu thật sự có tác dụng phụ thì sao nó lại được gọi là Thiên Kim cơ chứ?”

Vạn Sỹ Linh triệt đề bị câu này làm cho phân nộ rôi, nêu như không phải ông ta sợ thân thủ của Lâm Vũ thì sớm đã tiến lên đánh Lâm Vũ một trận rôi.

“Một lời nói hàm hồ, bác sĩ Hà, cho, dù anh đồ kị vì thần y Vạn cướp mắt  vị trí hội trưởng của anh thì anh cũng không nên nói ra những lời sỉ nhục thuộc người ta chứ.”

Thạch Khôn Hạo lập tức đứng ra tố cáo, phản bác Lâm Vũ, vô cùng điêu luyện đội cho Lâm Vũ một cái mũ lớn.

Mọi người ở hiện trường nghe vậy thì đương nhiên cũng sẽ không tin lập tức cùng nhau măng mỏ Lâm Vũ.

“Không dựa vào tổ tiên, anh mà cũng xứng làm trung y ư?”

“Đúng vậy, bản thân có chút y thuật liên tự cho mình là dược vương, thật không biết trời cao đất dày là gi mà.”

“Tiểu tử, trước khi làm bác sỹ thì trước tiên hãy học cách làm người trước đi.”

“Loại người gì không biết, tôi đề nghị đuổi anh ta ra khỏi giới trung yđi.”

Lời nói của bọn họ càng ngày càng độc ác, mặt hung dữ dường như coi Lâm Vũ thành kẻ thù không đội trời chung.

Lâm Vũ nắm chặt nắm đắm, sắc mặt có chút tái nhưng khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy kiên định, trong mắt hiện  lên tia kiên định phi thường.

Diệp Thanh My đứng dậy lo lắng nhìn lầm Vũ, lúc này cô đã biết tại sao vừa rôi Lâm. Vũ lại ra căng thẳng ra mồ hôi tay rồi.

Bởi vì từ lúc bắt đầu Lâm Vũ đã biết bản thân có thể sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của đám người này, hơn nữa từ sớm đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần  trở thành kẻ thù của cả giới trung y này rôi.

Đông thời, cô cuôi cùng cũng hiều ý nghĩa thâm sâu của câu “vì trung y chịu trách nhiệm” của Lâm Vũ dừng đơn thuốc lợi hại này quả thực có ý nghĩa hơn nhiều so với hội trưởng Hiệp hội Trung y.

Đây là sự chính trực mà một lương y Trung Quốc cần phải có!