Cực Phẩm Ở Rể

Chương 857



Chương 871:

“Bà ơi, bà và cô Lý cứ ở đây uông trà trước, cháu đi nói chuyện. với bọn họ một lúc.” Lâm Vũ cười nói với bà và Lý Thiên Ảnh, ra hiệu cho bọn họ đừng lo lắng.

“Thằng nhóc này, hai người này chẳng có chút lịch sự nào, cháu phải cần thận đó!” Bà cụ có chút không yên lòng nói, quay đầu có chút không vừa lòng mà nhìn Trương Dịch Hồng cùng chú của anh ta, tức giận nói với Lý Thiên Ảnh: “Bây giời nhiêu người trẻ tuổi chỉ dựa vào một chút xuất thân, đã hết sức ngông cuÔng kiêu ngạo, không có một chút gia giáo nào!”

Mặc dù bà cụ không biết về Trương Dịch Hồng và chú hai của anh ta, nhưng loại người trẻ tuổi mà ngạo mạn như vậy ở kinh đô cũng chăng còn hiếm thây. Dù sao ở kinh đô có quá nhiều con cháu nhà giàu, cũng có rất nhiều người trẻ được gia đình chiều chuộng quá mức đã hình thành tính cách kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào việc nhà mình có bối cảnh liền không thèm coi ai ra gì.

Không ngờ rằng, trời cao còn có tròi cao hơn, con người cũng sẽ không ngoại lệ.

Lý Thiên Ảnh mím môi lo lắng, nhìn thấy hai người Trương Dịch Hồng này không có lòng tốt, cô không thẻ không lo lãng cho Lâm Vũ.

“Hai vị chúng ta có thể tới chỗ khác nói chuyện được không?”

Lâm Vũ không muốn làm cho Lý Thiên Ảnh và bà cụ lo lắng, nên liền bảo họ đi đến bên cạnh đại sảnh, sau đó đưa mắt đánh giá qua chú hai của Trương Dịch Hồng rồi hỏi: “Không biết vị này là…

“Tôi là Jrương Hựu Tư, chú hai của Dịch Hồng.” Người đàn ông mặc áo khoác màu xanh lam liếc nhìn Lâm Vũ với vẻ khinh thường rôi lạnh lùng nói: “Răng của cháu trai là do tôi bị anh đánh sao?

“Không sai!” Lâm Vũ gật đầu, nhẹ nói: “Khi đó là anh ta tự mình thích thức tôi, không thể trách tôi được.”

Ngay khi lời nói của Lâm Vũ vừa hạ xuống, thân thể anh đột nhiên trở nên căng thẳng, bởi vì anh cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén bắn ra từ Trương Hựu Tư!

Một luồng sát khí mà anh chưa từng gặp phải trước đây!

Nó thậm chí còn khiến anh cảm thấy trong lòng có chút ớn lạnh!

Mặc dù sắc mặt của Lâm Vũ vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Trương Hựu Tư đã trở nên thận trọng hơn, mang theo một tia tò mò mạnh mẽ.

“Không thể trách cậu? Sao nào, dám làm không dám nhận?”

Trương Hựu Tư chê nhạo: “Khi cháu trai tôi tám tuôi, vừa mới tập võ không lâu. Một đứa trẻ mười hai tuôi đã đánh nhau với nó, làm nó bị gãy mũi.

Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra sau đó không?”

Lâm Vũ cau mày, liếc hắn một cái, không nói mà lẳng lặng chờ hắn nói tiệp.

“Sau đó, cả hai chân của đứa trẻ đêu bị đánh gãy, cha mẹ của đứa trẻ đã đích thân đưa nó đến nhà chúng tôi đề xin lỗi!”

Giọng nói của Trương Hựu Tư lạnh lùng như một thanh gươm sắc bén, cả người toát ra khí chất kiêu ngạo vô Song, tựa như ông ta chính là một người cao cao tại thượng còn trong mặt ông ta Lâm Vũ chỉ là một con kiến tầm thường.

Mặt mày Lâm Vũ liền sa sắm lại khi nghe những lời đó, anh nheo mắt, trong mặt chọt tỏa ra một tia rét lạnh, chuyện trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, mũi cháu trai ông ta bị đánh gãy, còn ông ta thậm chỉ đã phế đi hai chân con nhà người ta, thật đúng là lòng dạ độc ác!

Lâm Vũ chế nhạo, giọng điệu mang theo giễu cọt: “Sao, ông muôn nói cho tối biết người đánh gấy chân chân của đứa nhỏ đó là ông sao? Bắt nạt một đứa nhỏ, nhà họ Trương của người quả thực lợi hại!”

“Không phải.”