Cực Phẩm Ở Rể

Chương 898



Chương 898:

Nhìn thấy con gái ,không sao, vợ chồng Lý Chấn Bắc và Lý Thiên Hủ đột nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, lập tức quây quanh Lâm Vũ hỏi.

“Tôi không sao.” Lâm Vũ lắc đầu cười, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng không ở lâu.”

“Nhanh, Thiên Vũ, đưa Hà tiên sinh đi mau.”

Lý Chân Bắc lập tức phân phó con trai mây câu, nhìn về bóng lưng Lâm Vũ đang năm chặt nắm đầm, tuy Lâm Vũ tỏ ra mình bình tĩnh nhưng ông ta vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt Lâm (W0 “Mẹ nó, sao cái đường này lại kẹt xe như vậy.”

Sau khi đưa Lâm Vũ ra ngoài, Lý Thiên Hủ đập mạnh vào vô lăng, vừa nãy bản đồ hiền thị con đường này không kẹt xe, kết quả đến đây phía trước đều kẹt xe, nhích lên một tí mà lâu vô cùng.

Lâm Vũ nhíu mày nhìn đồng hồ trong tay, trên đỉnh đâu toàn là mồ hôi lạnh.

Cùng lúc đó, trong phòng khách của hội trường trung ương thành phó Bắc Kinh đều đã đứng đây các nhà báo, truyền thôi và các vị khách từ khắp các nước, đa số đều là người Hàn Quốc và người Trung Quốc, còn có một số ít là người nước ngoài, nhưng không cân biết đên từ đât nước nào, nhưng người này. đều là những người không phú thì quý, bởi vì vé đên được cuộc thi lân này đều là vé nội bộ, không có quan hệ quen biết căn bản không mua được.

Nhìn thấy thời gian không còn nhiều nữa, đám đông đã bắt đầu bước qua vòng kiểm tra an ninh, cùng đi vào hội trường lớn, một sô đơn VỊ truyền thông cũng đã bắt đầu dựng máy tác nghiệp, tiên hành khởi động Chương trình phát sóng.

Một số thành viên của hoàng gia Anh, trong đó có Hoàng tử Louis và công nương cũng đã ngồi trên bục, đồng thời, một số đại diện của Bộ Ý tế hai nước, Hiệp hội y học hai nước đều đã ngôi vào vị trí.

Nhưng vị trí ở giữa của Hách Ninh Viễn vân luôn trồng không.

“Cái tên tiểu Hà này sao vẫn chưa đến nữa?”

Hách Viễn Ninh đứng trước công hội trường gập gáp đi qua đi lại, chốc chốc lại cúi đầu nhìn đồng hò.

“Bộ trưởng Hách, người của hoàng gia Anh và Bộ y tê hai nước đã bắt đâu thúc giục rồi, đang tìm ngài đó.”

Trợ lý Tiểu Phạm gấp gáp chạy đến.

“Kêu bọn họ đợi một chút!”

Hách Ninh Viên vừa nói vừa gọi điện thoại cho Lâm Vũ, nhưng có thê về vấn đề tín hiệu, lại gọi không được, chuyện này làm cho anh ta vô cùng lo lăng.

Lúc này mọi người trong hội trường đã nháo nhào cả lên, bởi vì lúc này đã là chín giờ, dựa theo lịch trình, người của Bộ y tê hai phía Trung Quốc và Hàn Quốc đã sớm lên phát, biểu, tuyên bồ cuộc thi chính thức bắt đầu, nhưng lúc này bộ trưởng Bộ y tế Trung Quốc không biết đi đâu mất ri.

“Đại diện của Trung y học không. đến, bộ trưởng. Bộ y tê cũng không đến, làm sao vậy, đây là lâm trận mà bỏ chạy à?” Một người đại diện cho Bộ y tê Hàn Quốc nỏi vào micro một cách giễu cọt, khiến cho những người Hàn Quốc bên dưới và những người đến từ nước khác cười to.

“Mẹ nó, tên Hà Gia Vinh không phải lúc lâm trận lại đổi ý chứ, muốn trở thành kẻ bán nước à?”

“Có khả năng, tôi nghe nói bên phía Hàn Quốc cho cậu ta một lợi ích cực lớn, kêu cậu ta gia nhập quốc tịch Hàn Quốc!”

“Bây giờ là mấy giờ rồi, còn không đện là tương đương với bỏ quyên thi đấu rồi.”

Một đám người Trung Quốc đều ồn ào thảo luận, trong lòng bắt đầu phát hoảng, nêu như vậy thì bộ mặt đât nước Trung Quốc sẽ mắt sạch luôn rôi.

Giang Nhan, Giang Kính Nhân và những người khác ngồi ở hàng bên trái và bên phải cũng tái mặt, liên tục gọi điện cho Lâm Vũ, nhưng họ cũng không thê gọi được.