Cực Phẩm Ở Rể

Chương 90



Chương 90: Truyền Đạo Dạy Nghề.

Buổi tối sau khi về nhà, Lâm Vũ kinh ngạc mà phát hiện Giang Nhan đã nấu một bàn đầy thức ăn, vô cùng thịnh soạn, hơn nữa bố mẹ chồng lại không có nhà.

“Hôm nay sao cô lại xuống bếp, bố mẹ đâu?” Lâm Vũ kinh ngạc nói.

“Đi nhà bạn ăn cơm rồi.” Giang Nhan hờ hững nói.

“Chỉ hai chúng ta mà ăn một bàn thức ăn như vậy, không hay nhỉ?” Anh gãi đầu.

“Vậy anh đừng ăn nữa.” Cô tự mình ngồi xuống rồi bắt đầu ăn.

Lâm Vũ thấy vẻ mặt của cô không đúng, vội đi rửa tay rồi ngồi xuống, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa khen không ngớt miệng: “Ừm, ngon quá, món này cũng ngon, món này càng tuyệt hơn.”

Nhưng mặc cho anh khen thế nào, Giang Nhan đều không có phản ứng, im lặng ăn cơm.

“À, cái đó, hôm nay Tiết Thắm tới tìm tôi là có chuyện cần bàn với tôi. Thật sự không có gì khác. Lịch đại ca lúc đó cũng có mặt.” Lâm Vũ đột nhiên nhớ tới gì đó, vội giải thích.

“Tôi cũng không nói hai người có gì.” Giang Nhan hờ hững nói.

“Có gì thì nói thẳng đi, đều là vợ chồng già rồi.” Anh biết trạng thái này của cô chắc chắn là có chuyện.

Tay Giang Nhan chững lại, lát sau, ngữ khí hơi trầm thấp mà nói: “Tôi cũng không biết vì sao tâm trạng mình lại kém như vậy. Thực ra anh chữa khỏi cho Smith, tôi rất vui, nhưng cùng lúc tôi cũng thấy anh xa lạ như vậy, có nhiều chuyện giấu tôi.”

“Hả? Cô là nói y thuật của tôi sao? Tôi không phải đã giải thích rồi sao?” Lâm Vũ hơi hoảng. Đúng thế, mình gần đây chỉ lo chữa bệnh cứu người, vô hình chung cũng bị lộ quá nhiều.

“Bao gồm hiện tại, anh vẫn còn đang gạt tôi.”

Giang Nhan ngắng đầu, mặt lạnh, nhưng trong mặt lại có sự bỉ thương: “Hạng lão hôm nay đã nói với tôi, bây giờ trong giới trung y, người có thể dùng Thấu Thiên Lượng điêu luyện như vậy ngoài anh ra e là không còn ai nữa. Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn lấy thiên phú ra gạt tôi?”

Thực ra cô vẫn luôn biết Lâm Vũ đang gạt mình. Một người vốn bình thường, sao có thể trở nên lợi hại như vậy?

Nhưng lúc trước cô lười vạch trần anh, nhưng bây giò không như vậy, cô đột nhiên có chút không chịu được Lâm Vũ lừa mình.

€ó lẽ là vì quan tâm đi?

Cô không thể không thừa nhận, mình đã có tình cảm với người đàn ông trước mặt, nói thích cũng được, nói dựa dẫm cũng kệ.

Dù sao cô đã tình nguyện ở bên cạnh anh.

Lời của cô trầm thấp mà thất vọng. Trong lòng Lâm Vũ giống như có thứ gì đó va vào, sự khó chịu nói không nên lời, vươn tay ra khẽ nắm lấy tay cô, dịu giọng: “Xin lỗi, quả thực tôi vẫn luôn gạt cô, nhưng có những chuyện, tôi thật sự không biết nên nói thế nào với cô, vì ngay cả tôi cũng không hiểu.”

Giang Nhan ngẳắng đầu nhìn Lâm Vũ, ánh mắt lấp lánh.

“Tôi đồng ý với cô, đợi sau này thời cơ thích hợp, tôi nhất định sẽ kể đầu đuôi câu chuyện với cô. Đến lúc đó, cho dù cô chấp nhận tôi cũng được, từ chối cũng được, tôi đều chấp nhận.”

Nói tới đây, tay Lâm Vũ không khỏi dùng lực, nhớ tới sau này có thể sẽ rời xa cô, trong lòng lại dâng lên một sự đè nén khó tả.

Sao có thể chứ?

Cô là vợ của Hà Gia Vinh, mình sao có thể có tình cảm với cô chứ?

Mình chỉ là thực hiện nghĩa vụ giúp Hà Gia Vinh mà thôi.

Lâm Vũ cố khuyên mình.

“Được, tôi đợi anh.”

Giang Nhan do dự một lát, từ từ nói, thanh âm không lớn, nhưng lại rất kiên định.

Người trước mắt sao có thể vừa quen thuộc vừa xa lạ như vậy.

Anh vẫn là Hà Gia Vinh sao?

Nhưng anh đang lành lặn ngồi trước mặt mình, không phải là Hà Gia Vinh thì còn có thể là ai chứ?

Cho dù anh là ai, mình cũng sẽ chấp nhận anh, đúng không?

Cho dù… anh không phải là Hà Gia Vinh.

Giang Nhan cũng cố khuyên mình.

Sáng hôm sau, Lâm Vũ vừa tới phòng khám thì thấy ngoài cửa có một đoàn người. Sau khi thấy anh thì đều khách khí mà chào: “Chào buổi sáng, Hà tiên sinh!”

“Chào mọi người!” Lâm Vũ cười nói.

“Tiên sinh, chuyện ầm ï lần trước ở phòng khám tây y đó, danh tiếng bây giờ của chúng ta lớn lắm.” Lịch Thần Sinh cười lớn nói: “Hàng xóm gần đây đều biết y thuật của cậu cao siêu, trời còn chưa sáng mà đã tới xếp hàng rồi.”

Bây giò đã vào đông, ngày ngắn đêm dài, lời này của anh đúng là không khoa trương.

“Cụ là bị huyết hư bị nóng, tây y gọi là thiếu máu. Tôi kê cho cụ một đơn bổ máu dưỡng huyết, dùng bảy thang là được.”

“Dì, dì là bị viêm phổi do cảm cúm, nên cạo gió, làm ấm phổi.

Tôi kê cho dì một đơn, dì dùng bảy thang mà sẽ đỡ, sau đó lại sắc bảy thang vị thuốc mà tôi đã làm dấu này là khỏi hẳn.

“Bệnh chuột rút của anh là do thiếu canxi, trở về uống thêm viên canxi và vitamin D là được.”

“Ôi, đang bận à?”

Lâm Vũ đang khám bệnh thì Tống lão và Lý Hạo Minh cười nói đi vào.

Lâm Vũ đã mấy ngày không gặp Tống lão, vội đứng dậy chào ông.

“Cậu cứ bận đi, bận xong rồi nói.” Tống lão vội khua tay.

Lâm Vũ khám xong đã là trưa, bốn người cùng tới quán ăn nhỏ bên cạnh gọi một bàn thức ăn và rượu.

“Tiểu Hà à, lần này tôi về, Hạo Minh đã kể lại sự tích của cậu rồi. Lần này cậu thật sự đã khiến trung y nở mặt rồi.” Tống lão cười lớn nói, sự cưng chiều trên mặt rõ ràng, trong lòng vô cùng tiếc nuối, tuổi trẻ mà sao lại kết hôn rồi chứ? Sao lại vậy chứ?

“Tống lão quá khen rồi.” Lâm Vũ cười nói.

“Sự hưng thịnh của trung y dựa vào những người trẻ tuổi các cậu rồi. Chúng ta đều già rồi.” Tống lão cười lớn nói, rồi hưng phấn mà hỏi: “Tiểu Hà, tôi thương lượng với cậu một chuyện, không biết cậu đồng ý không?”

“Mời ông nói.” Lâm Vũ vội nói.

“Nếu như y thuật của cậu lợi hại như vậy thì có từng nghĩ tới chuyện truyền đạo dạy nghề không?” Tống lão cười tươi nói.

“Ý của Tống lão là nói tôi nhận đồ đệ, dạy y thuật?” Lâm Vũ không hiểu.

“Nhận đồ đệ thì đâu dạy được bao nhiêu người chứ.” Tống lão vội khua tay.

“Hà lão đệ, tôi và Tống lão đã bàn rồi, hy vọng cậu có thể tới trường đại học, dạy lại kiến thức trung y cho nhiều người hơn, góp thêm một phần sức lực cho nền trung y Hoa Hạ chúng ta.”

Lý Hạo Minh giả thích nói.

“Vậy đương nhiên là tốt rồi. Chỉ cần thật lòng muốn học thì tôi bằng lòng dạy.” Lâm Vũ cười nói: “Có điều không biết trường đại học người ta có đồng ý không? Cũng không biết nên đi trường nào?”

“Cái này tôi đã nghĩ xong cho cậu rồi.” Lý Hạo Minh vội nói: “Trường tốt nhất Thanh Hải bây giờ chính là đại học y Thanh Hải. Cậu tới đó dạy đi. Hiệu trưởng của họ là bạn họ cũ của tôi, tôi nói với ông ấy một tiếng là được.”

“Vậy thì tốt. Sau này mỗi tuần tôi đều có thể bớt một ngày đi dạy.” Lâm Vũ cười nói. Có thể truyền dạy cho càng nhiều người hơn cũng là một nguyện vọng của anh.

Càng huống hồ trường mình sắp dạy lại là trường cũ của mình, từ một sinh viên trở thành một giáo viên, nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn.

“Vậy được rồi, trở về tôi nói với ông ấy một tiếng.” Lý Hạo Minh cười nói.

“Tiểu Hà à, vất vả cho cậu rồi. Tôi tự hào thay cho trung y khi có một nhân tài như cậu. Nào, tôi kính cậu một ly!” Tống lão chạm ly với Lâm Vũ, liền uống cạn.

Ba ngày sau, hai chiếc xe sang Sedan chạy về phía bệnh viện nhân dân Thanh Hải. Sau khi nhìn thấy biển số xe, bảo vệ đã được thông báo từ trước liền nâng thanh chắn lên, hành lễ.

“Đây là ai vậy? Phô trương vậy.” Một bảo vệ tò mò hỏi.

“Làm gì thì không biết, nhưng nghe nói là mấy người ngoại quốc.” Một bảo vệ khác khịt mũi nói.

Xe dừng lại trước tòa nhà chẩn đoán, sau đó có sáu người tây xuống, bốn nam hai nữ, trong đó có một cô gái cao gầy, dáng người đầy đặn, tỉ lệ chuẩn mà khiến người ta chú ý.

Cô gái da trắng ngần, mái tóc vàng xõa sau lưng, mặc một chiếc áo khoác gió dài, không khác gì model.

Dù trên mặt đeo chiếc kính râm to che kín mặt, nhưng từ chiếc mũi cao và đôi môi hồng nhuận thì là ai đều cảm thấy cô ta là một đại mỹ nữ, đặc biệt là khí chất lạnh lùng trên người cô ta, vô cùng đặc biệt.

“Annie, cô cuối cùng cũng tới rồi.” Jason cười tươi mà chạy đến ôm Annie một cái.

“Đây chính là bệnh viện tốt nhát Thanh Hải? Cũng không tệ?”

Annie nhìn xung quanh một cái rồi nói.

“Haiz, Annie hội trưởng, chào đón cô.” Lúc này viện trưởng Kỳ đưa một đám người tới đón. Phải biết hiệp hội y liệu của nước Mỹ giống như bắc đầu thái sơn ở trong giới y học thế giới. Tất nhiên ông không xem thường được.

 Hai đám người sau khi giới thiệu đơn giản thì Annie vào thắng chủ đề: “Phiền mọi người đưa tôi đi gặp Smith tiên sinh chút, tôi nghe nói ông ấy đã đừng dậy được rồi?”

Ngữ khí cô ta lạnh lùng, có chút châm chọc, vì cô ta căn bản không tin Smith có thể đứng dậy lại được.

Cảm thấy chỉ là Jason hợp tác với người của Hoa Hạ để chơi mình. Lần này cô ta tới chính là muốn vạch trần trò hề này.

“Được, đi thôi.” Viện trưởng Kỳ cười tươi mà chỉ vào phía xa.

Chỉ thấy Smith đang cùng Leah đi dạo trong sân bệnh viện.

“Không thể nào!”

Annie kinh ngạc, tháo kính râm xuống, lộ ra ngũ quan tỉnh xảo, mỹ nữ châu Âu tiêu chuẩn.

“Tôi cũng thấy quá khó tin, nhưng đây là sự thật, Annie.” .Jason khua tay, thậm chí hơi đắc ý, thấy tự hào vì mình tìm được một thần y như vậy.

“Viện trưởng Kỳ, tên Hà Gia Vinh này là bác sỹ của bệnh viện các ông sao? Lúc nào hắn tiện, tôi muốn nghe hắn báo cáo.”

Annie hơi cấp thiết mà hỏi Kỳ Minh Thanh.

“Cái này, không giấu gì cô, Annie hội trưởng, cậu ấy không phải là bác sỹ của chúng tôi.” Kỳ Minh Thanh hơi bắt lực nói, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó vội nói: “Có điều bây giờ cậu ấy được người giới thiệu mà tới dạy ở trường y thành phố Thanh Hải.

Mọi người có thể tới đại học y Thanh Hải liên hệ thử.”

Lúc này trong phòng làm việc của hiệu trưởng trường đại học Thanh Hải, hiệu trưởng Sương Tông Nhụy đang cúi đầu viết một văn kiện.

Lúc này điện thoại của ông vang lên. Ông bắt máy rồi lười nhác mà a lô một tiếng, biết được đối phương là người của hiệp hội y liệu Mỹ thì ông liền đứng dậy, hưng phần không thôi, vội nói: “Đúng đúng, Học viện dược học trung y chúng tôi có thầy Hà, mọi người muốn nghe tiết của thầy ấy? Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ngày mai? Được, được, không thành vấn đề, tôi sắp xếp, tôi sắp xếp.”

Sau khi cúp máy, Sương Tông Nhụy vô cùng kích động, hơi vui mừng mà ra ngoài, không biết hiệp hội y liệu của Mỹ sao lại đột nhiên muốn nghe tiết học của trường mình. Đây là vinh hạnh quá lớn.

Phải biết, ngay cả học viện y của Kinh Thành cũng không mời được họ. Lần này họ chủ động muốn tới đây.

Điều khiến Sương Tông Nhụy rất khó hiểu là sao họ lại nhất định muốn nghe tiết của thầy Hà. Dù sao trình độ trung y của lão Hà cũng chỉ có thé.

Nhưng cho dù thế nào, mọi người muốn nghe thì mình phải sắp xếp thôi.

Sương Tông Nhụy đang vui vẻ mà định gọi điện thoại thì lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa không đúng lúc. Ông đặt điện thoại xuống, trầm giọng: “Vào đi!”

Sau đó có một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú đi vào. Chính là Lâm Vũ, khuôn mặt mỉm cười: “Hiệu trưởng Sương, chào ngài.”

Lâm Vũ đã học ở đây năm năm, đây là lần thứ hai gặp hiệu trưởng, lần đầu là ở lễ tốt nghiệp.

“Xin chào, xin hỏi cậu là?” Sương Tông Nhụy rõ ràng là không quen Lâm Vũ.

“Tôi là Hà Gia Vinh, là người được chủ nhiệm Lý Hạo Minh giới thiệu.” Lâm Vũ vội nói.

“À, là cậu à.” Sương Tông Nhụy mặt không cảm xúc mà đánh giá Lâm Vũ một cái, không nhiệt tình lắm.

Lâm Vũ hơi bất ngờ, cũng không bận tâm nhiều, gật đầu: “Không biết chủ nhiệm Lý Hạo Minh không nói với ngài chuyện tôi tới đây dạy học?”

“Nói rồi, nói rồi.” Sương Tông Nhụy vội gật đầu, rồi chau mày, nói: “Có điều, Tiểu Hà, trường chúng tôi bây giờ đã đủ giáo viên rồi, nếu muốn nhét một người như cậu vào thì không dễ lắm.”

“Ý của ông là?” Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc. Lý Hạo Minh nói với anh là hiệu trưởng Sương đã đồng ý rất hào phóng mà, hơn nữa còn nhiệt liệt chào đón. Hôm nay mình tới sao lại lạnh nhạt như vậy?

“Cậu đừng hiểu lầm. Tôi không phải là không hoan nghênh cậu tới, chỉ là chỗ chúng tôi quả thực đủ giáo viên rồi. Giáo sư Lý – lúc nói với tôi thì tôi ngại mà nói thẳng với ông ấy, định đợi cậu qua rồi nói với cậu một tiếng đây này. Hy vọng cậu đừng trách, lần sau trống tiết thì tôi sẽ thông báo cho cậu.” Sương Tông Nhụy cười nói.

Ông ta đã nói rất rõ ràng rồi, ý tứ chính là ông ta không tiện đắc tội với Lý Hạo Minh, nên mới không từ chối thẳng ông ấy.

Dù Lý Hạo Minh nói rằng y thuật của Lâm Vũ cao siêu, nhưng chỗ này của ông ta lại không phải là bệnh viện, y thuật cao siêu hay không cũng vô dụng.

Huống hồ bây giờ trung y lạc hậu, trường của họ căn bản toàn là sinh viên ngành tây y, không có mấy người học trung y. Rất nhiều người còn chuyển khoa, lãng phí tài nguyên nghiêm trọng, vào không đủ ra. Ông ta thậm chí còn cân nhắc có nên loại bỏ học viện trung y không, nên tất nhiên không nhận Lâm Vũ.

“Nếu đã như vậy thì thôi vậy. Ông không cần thông báo cho tôi nữa, sau này cũng sẽ không làm phiền trường này nữa.”

Lâm Vũ điềm nhiên nói, thấy chua xót vô cùng đối với trường mình từng học. Y thuật của anh không rẻ tiền như vậy, còn không tới mức phải cầu người khác để anh tới dạy.

Anh cũng được Tống lão và Lý Hạo Minh cỗ vũ mà dâng lên nhiệt huyết, muốn góp phần lực cho trung y nên mới tới. Nếu như người ta đã không hoan nghênh thì không cần nữa.

“Cái đó, cậu đừng nói với chủ nhiệm Lý nữa, lần sau tôi giải thích với ông ấy vậy.” Sương Tông Nhụy vội nói.

“Được.” Lâm Vũ cười cười, rồi quay người đi ra, thuận tay đóng cửa lại.

“Trung y? Thứ lạc hậu!” Sương Tông Nhụy nhìn theo hướng Lâm Vũ rời đi mà cười lạnh một cái, xem thường, cúi đầu tiếp tục viết tài liệu.