“Đón ai cơ?” Lâm Vũ nhăn mặt khó hiểu hỏi “Không..không phải.”
Thẩm Ngọc Hiên vội trả lời: “ Chúng là đi đón Châu Thần.”
“Châu Thần? Anh ta đến kinh thành rồi sao?” Lâm Vũ không kìm được gương mặt vui mừng.
“Ừm.” Thắm Ngọc Hiên mặt đầy đăng cay chỉ vào điện thoại của anh fa, nói: “Giờ kệ Châu Thần đi, bên công xưởng mới mở của chúng ta lại nhận được đơn đặt hàng rồi.
“Đơn hàng nào, cậu hoảng gì chứ?”
Lâm Vũ khó hiểu, bối rồi trước những lời nói của anh ta.
“Là ngọc bài, cái ngọc bài mà gã biến thái lân trước đặt đó.”
“Anh ta lại tìm chúng ta để đặt Ngọc bài à?” Lâm Vũ giật mình như có sự ngoài ý muôn, anh hoài nghỉ hỏi tiếp: “Ảnh ta làm sao có thê đặt ngọc bài ở cùng một chỗ hai lần cơ chứ?”
Rõ ràng là ông chủ tiệm ngọc lần trước bị chêt thay cái tên biên thái đó rồi, anh ta còn dám tiếp tục đặt ngệt bài ở cùng một chỗ lần hai nữa “Đây là công xưởng mới của chúng ta, có thể anh ta không biết là cùng với cửa hàng lần trước!” Thẩm Ngọc Hiện phun ra một môm nước miêng, nói: “Hơn nữa hắn vẫn đặt thiết ké giống như lần trước, bởi vì trong máy tính của chúng ta vẫn còn lưu giữ, thợ gia công nhìn cái là nhận ra luôn, nên hôi báo với nói với tôi, giờ phải..phải làm thế nào đây?”
Anh ta lúc nói câu này khá là sợ hãi, nghĩ đến cảnh những người Hàn chết trong bức ảnh lân trước mà anh ta run cả người.
“Tắt nhiên là phải nhận rồi! Mau trả lời đi!”
Lậm Vũ mắt sáng lên mặt hiện lên đầy Sự vui mừng, đợi lâu lắm, cuối cùng con cá cũng căn môi rồi.
“A?” Thâm Ngọc Hiên há miệng ngạc nhiên, có chút run sợ, nhưng anh vẫn cứ nghe theo Lâm Vũ, gọi cho công nhân làm luôn đơn đặt hàng đó.
“Xem kìa, có chút chuyện thê này thôi mà, thế mà cũng muốn vào quân đội hả?” Lâm Vũ đập vai nói với Thẩm Ngọc Hiên “Không phải tôi sự, tôi đang lo cho chị họ…” Thâm Ngọc Hiên gương mặt đây nỗi khổ nói, “Hơn nữa, Gia Vinh, anh xem nếu nhỡ chẳng may không.
bắt được hắn, hắn quay lại báo thù tôi thì sao?
“không đâu, tôi nhất định bắt được hăn.” Lâm Vũ tự tin nháy mắt một cái nói, rồi cười cười, “Đúng rồi, cậu sợ cái gì, không phải tôi đi nhập ngũ là đề bảo vệ cậu hay sao? Đương nhiên phải là một tay cao thủ rồi.
“Bảo vệ cái gì chứ, cậu đi tìm người anh như này, chỉ thầy đầu không thấy đuôi, chúng ta đã mây ngày không gặp nhau tôi.” Thắm Ngọc Hiện cau mày nói, “Ai biết tiểu tử cậu định giở trò gì, nêu không vì sợ liên lụy đền.
quan hệ của hai người thì tôi nói về anh ta từ lâu rồi.”
“Không phải, chắc chắn anh ta ở gần đây thôi kêu to một tiếng gọi coi.”
Lâm Vũ nháy nháy mắt nói.
Thảm Ngọc Hiên có chút không tin, nghĩ rằng là Lâm Vũ nói điêu, thế nhưng vẫn thử gọi to một tiếng, “Đại Quân” “Đại Quân”… không có ai cả.
“Ông Thẩm Thiếu, giờ thì sao?”
Thẩm Ngọc Hiên chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị vỗ một cái vào vai, bên tai vang lên một giọng nói trầm âm.
Thẩm Ngọc Hiên sợ tới mức thân thể run lên đột nhiên quay đầu lại nhìn thầy Đại Quân, trên mặt đột nhiên _ kinh ngạc, kinh ngạc nói: “Anh, anh ở đâu ra vậy?!”