Cực Phẩm Ở Rể

Chương 95



Chương 95: Phương Pháp Nhổ Răng Kỳ Lạ.

“Ai nói trung y không cầm được máu?” Lâm Vũ hờ hững cười một cái, nói: “So với tây y của mấy người thì cách cầm máu của trung y càng nhanh hơn, hơn nữa hiệu quả cũng tốt hơn.”

“Nói bậy, theo tôi biết, dược liệu của trung y các anh dù không có tác dụng phụ nhưng tác dụng chậm, thấy được hiệu quả chậm, đợi khi thấy được hiệu quả thì bệnh nhân đã mắt máu quá nhiều mà chết rồi.”

Annie lạnh giọng, sự mỉa mai trong mắt càng đậm. Đùa à, thật sự tưởng cô ta không hiểu chút nào sao, trước khi tới cô ta cũng đã tìm hiểu qua rồi.

“Cô nói đúng, dùng thuốc thì tác dụng chậm, nhưng cô quên rồi, chúng tôi còn có châm cứu mà!” Lâm Vũ cười cười, hơi tự hào nói: “Dùng châm cứu, chúng tôi có thể cầm máu cho bệnh nhân trong thời gian ngắn nhất, sau đó thêm chút thuốc để băng bó thì hiệu quả thấy rõ.”

Nghe vậy thì đám sinh viên nhất thời lại có tinh thần, vô cùng kinh ngạc. Họ không ngờ châm cứu còn có thể dùng để cầm máu.

“Hà tiên sinh, cậu đây là đang nói vớ vẫn. Cậu thật sự nghĩ chúng tôi không ai hiểu châm cứu?”

Lúc này một tên Tây râu quai nón đứng dậy, vễnh mũi lên nói: “Không giấu gì cậu, Hà tiên sinh, tôi cũng từng học châm cứu từ một vị châm cứu nỗi tiếng của Hoa Hạ. Ông ấy chưa từng nói với tôi, châm cứu có thể cầm máu.”

“Không biết sư phụ của anh tên gì?” Lâm Vũ nghỉ hoặc nói.

“Thượng Quyền Hoa đại sư. Cậu học trung y thì có lẽ từng nghe qua nhỉ?” Tên râu quai nón tự tin nói.

“À, thì ra là Thượng Quyền Hoa đại sư. Kỹ năng châm cứu của ông ấy quả thực đã đạt đến tầng lớp rất cao.” Lâm Vũ gật đầu.

Lúc anh nói chuyện với Tống lão thì có nghe qua người này.

“Thế nào, bây giờ cậu thừa nhận mình đang gạt người rồi?”

Tên râu quai nói hơi đắc ý.

“Tôi không gạt người. Thượng đại sư dù kỹ thuật cao siêu nhưng không đại diện cho toàn bộ văn hóa châm cứu, càng không thể đại diện cho cả trung y. Chỉ nói suông không được, tôi làm mẫu cho mọi người xem một chút vậy.” Lâm Vũ lười phí lời với hắn, định dùng việc thật nói chuyện.

“Được, tôi xem cậu thể hiện thế nào.” Tên râu quai nón hừ lạnh một tiếng. Hắn không tin chỉ dựa vào mấy cây kim thì sao có thể cầm được máu.

“Ở đây là trường học, không có người bị thương, anh làm mẫu thế nào?” Annie chau mày không hiểu.

“Annie tiểu thư, lúc nhỗ răng cũng sẽ gây ra chân răng mất máu tạm thời, chúng ra hãy dùng nhỗ răng thay thế, thế nào?”

Lâm Vũ nghĩ một lát rồi nói.

“Nhỗ răng thay thế?” Annie chau mày, rồi gật đầu nói: “Cũng được, nhưng chúng ta đi đâu tìm người cần nhồ răng chứ?”

“Các bạn học, lúc nãy tôi khám cho các bạn thì có một người bị sâu răng, là ai vậy?” Lâm Vũ hỏi đám sinh viên.

“Em, thầy Hà. Lúc nãy thầy bảo em nhanh đi bệnh viện nhỗ răng!” Một nam sinh mập mạp liền đứng dậy nói.

“Cậu có tin tôi không?” Lâm Vũ cười nói: “Nếu cậu tin tôi thì bây giờ tôi có thể nhổ răng cho cậu, không đau không chảy máu, hơn nữa còn không thu tiền.”

Anh vừa nói xong thì đám sinh viên cười không ngót, thầm thấy tò mò, trung y vậy mà lại có thể nhỗổ răng. Họ vẫn là lần đầu nghe tới, hơn nữa còn không đau không chảy máu, quả đúng là khó tin.

Có điều lúc nãy họ đã được chứng kiến y thuật của Lâm Vũ, vô cùng tin tưởng anh. Anh nói được thì nhất định sẽ được.

“Mập, mau, có chuyện tốt thế này còn không mau đồng ý.”

“Đúng thế, y thuật của thầy Hà tốt như vậy, cậu còn sợ cái gì.”

“Người Tây đang nhìn đấy, đừng làm người Hoa Hạ mắt mặt!”

Một đám sinh viên thấy cậu mập không lên tiếng thì nóng lòng thúc giục cậu.

Thực ra cậu mập không phải là không tin Lâm Vũ mà là lúc trước cậu ta từng nhỗ răng, đau đến sắp chết, vẫn còn ám ảnh, nên bây giờ mới do dự.

“Thầy Hà, thật sự không đau ạ?” Cậu mập dè dặt hỏi Lâm Vũ.

“Cậu có còn là đàn ông không hả? Bỏ đi, để tôi. Thầy Hà, thầy nhỗ giúp em đi, răng này của em nhỗ lúc nào cũng được, xem như em cống hiến vì y học vậy!” Một nam sinh người cao liền đứng dậy nói.

Mọi người liền cười ầm lên, đồng loạt ứng cử.

” À Ä “

‘Thây, đê eml “Em cũng được.”

“Đừng ồn, thầy Hà nói rồi, nhỗ cho tôi!” Cậu mập thấy vậy thì gấp lên, sợ cơ hội được nhỗổ răng bị cướp đi, vội chạy lên bục giảng.

Lâm Vũ cười hài lòng. Trước khi tới anh thật sự không ngờ bầu không khí của tiết dạy này lại vui vẻ như vậy.

“Nào, há miệng tôi xem thử.”

Lâm Vũ bảo cậu mập mở miệng ra, nhìn vào miệng cậu ta một cái, rồi nói với Annie: “Annie tiểu thư, cô cũng qua xem chút đi.”

Annie không từ chối, đi lên nhìn cái răng sâu trong miệng cậu mập một cái, gật đầu, nói: “Tình hình khá nghiêm trọng, quả thực cần nhỗ.”

“Dựa theo cách của tây y mấy người thì nên làm thế nào?” Lâm Vũ cười tươi nhìn cô ta.

“Giống tình hình này của cậu ta thì chúng tôi đầu tiên cần khử trùng, sau đó tiêm thuốc mê, tách răng ra, nhỗ bỏ, cầm máu.”

Annie trả lời.

“Cần dùng tới máy móc gì không?” Lâm Vũ hỏi tiếp.

“Đương nhiên, nếu không sao mà nhổ?” Annie chau mày nhìn Lâm Vũ như nhìn tên ngốc: “Ngoài máy trị liệu tổng hợp nha khoa ra thì còn cần máy tách màng xương, bộ bẩy và bộ kìm.”

“Vậy tôi nói với cô, tôi chỉ cần mấy cây kim thì cô tin không?”

Lâm Vũ cười cười, sau đó lấy bọc kim đem theo mình ra, bày ra bàn, lộ ra mười cây kim bạc dài ngắn khác nhau.

“Anh nói xem. Hà tiên sinh, anh xem tôi là trẻ ba tuổi à?” Annie cười phụt nhìn anh một cái.

Lâm Vũ không nói nữa, vẫy tay bảo một nam sinh hàng ghế đầu tới, đưa thẻ công việc của mình cho cậu ta, nói: “Cậu tới phòng thuốc của trường lấy một nắm bạch cập tới đây.”

Nam sinh gật đầu, vội chạy ra ngoài, không lâu sau thì quay lại.

Lâm Vũ dặn cậu nam sinh mập ngồi xuống ghế ngay ngắn, sau đó gập áo phía sau của cậu ta lên, lộ ra một tâm lưng rắn chắc.

Lâm Vũ cầm lấy kim bạc, châm máy cái lên mấy huyệt vị phía sau lưng của cậu mập, sau đó nói: “Há miệng.”

Cậu mập vội há miệng, Lâm Vũ vỗ một cái lên lưng cậu ta, người cậu ta liền động một cái, một dị vật từ trong miệng bay ra, rơi xuống đất rồi lăn ra cửa.

Annie giật mình mà vội tránh qua một bên, nhìn kỹ lại thì đồng tử mở lớn, phát hiện thứ lăn ra cửa vậy mà lại là cái răng sâu lúc nãy.

Mặt cô ta trắng bệch, có chút khó tin mà nhìn Lâm Vũ một cái.

Mọi người cũng ồn ào, kích động không thôi.

“Thật giả vậy, một cái vỗ liền nhổ được răng?”

“Trời ơi, đang làm ảo thuật sao?”

“Quá khó tin rồi, thần mà!”

“Cô qua xem lại thử, chân răng của cậu ấy có chảy máu không.” Lâm Vũ cười với Annie.

Amnie vội tới trước cậu nam sinh mập, phát hiện chân răng lộ ra của cậu ta có nhuốm sắc máu, nhưng lại không chảy máu.

“Cái này… sao có thể!”

Annie nuốt nước miếng ực một cái, trán lắm tắm mò hôi lạnh.

“Annie tiểu thư, có lẽ đối với tây y của mấy người mà nói rất kỳ lạ, nhưng đối với trung y chúng tôi mà nói rất bình thường, chỉ cần nghiên cứu kỹ hai mươi kinh mạch của con người thì có thể dùng cách kích thích huyệt vị để cầm máu ở bắt kỳ bộ phận nào của con người.”

Lúc Lâm Vũ nói thì không khỏi có chút cảm khái. Thực ra nào chỉ có Annie không hiểu nổi, cho dù rất nhiều bác sĩ trung y hiện nay cũng rất khó hiểu được.

Hoa hạ năm nghìn năm lịch sử, lý luận trung y uyên bác, vô biên, nhưng sự gột rửa thời gian, sự chèn ép của tây y, dẫn đến trung y bị mài mòn nặng nề, bây giờ thứ được lưu truyền tới tay con cháu không còn bao nhiêu nữa.

Bây giờ một cách nhỗ răng đơn giản được tổ tiên truyền lại, lại trở thành một hiện tượng kỳ lạ.

Lâm Vũ thở dài, vò nát bạch cập, bảo cậu nam sinh mập ngậm nơi răng bị nhỏ, rút kim bạc sau lưng cậu ta xuống, dặn cậu ta lát nữa nhỗ ra là được.

Sau tiết học hôm nay, Annie hoàn toàn bị y thuật của Lâm Vũ làm cho chắn động, đồng thời cũng có cái nhìn mới về trung y.

Đám sinh viên nghe giảng càng vô cùng hưng phán, đồng loạt gọi Lâm Vũ là thầy thần y, sau khi hết tiết rất nhiều nữ sinh còn nhiệt tình mà vây quanh anh hỏi đông hỏi tây, mãi đến khi chuông tiết học vang lên, mới không nỡ mà rời đi.

“Hà tiên sinh, không ngờ lần đầu anh làm giáo viên mà lại thành công như vậy.”

Lâm Vũ vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học, phát hiện Annie vẫn còn đang đợi ở trước cổng, chưa rời đi.

“Lúc trước họ chỉ là chưa hiểu rõ thứ họ học rốt cuộc vĩ đại cỡ nào thôi.” Lâm Vũ mỉm cười. Đối với trung y, anh không cần phải khiêm tốn.

“Hà tiên sinh, đừng nói mạnh miệng quá, chỉ có thể nói là bây giờ bệnh gặp phải đều là bệnh sở trường của anh mà thôi.”

Annie cười tươi nói, trong lòng vẫn rất không phục.

Theo cô ta thấy thì trung y bây giờ chẳng qua chỉ có thể khiến cô ta đề ý tới mà thôi, so với tây y thì vẫn không đáng nhắc tới.

“Hà tiên sinh, không biết trưa nay anh rảnh không, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, thuận tiện hỏi một chút về vấn đề bệnh tình của Smith tiên sinh.” Annie thành khẩn nói. Lần này mục đích cô ta tới Hoa Hạ vẫn còn chưa đạt được nữa.

Nếu có thể moi được cách chữa khỏi cho Smith từ miệng Lâm Vũ để mình dùng thì cô ta chính là tạo ra sự cống hiến đột phá cho hiệp hội y liệu Mỹ, vị trí của cô ta ở cả hiệp hội y liệu Mỹ sẽ càng kiên cố hơn, bố sau khi nghỉ hưu thì chức hội trưởng tất nhiên cũng sẽ thuộc về cô ta.

Lâm Vũ nheo mắt nhìn cô ta, không nói gì.

Trong lòng Annie hơi hoảng, tưởng anh nhìn ra cái gì, vội nói: “Anh yên tâm, tôi không có ý gì khác, chỉ là rất tò mò mà thôi.

Tôi sẽ giữ bí mật.”

Trẻ tuổi mà đã có thể ngồi lên chức phó hội trưởng, ngoài năng lực bản thân đủ mạnh cùng với quan hệ của gia đình, cô ta vẫn rất giỏi lợi dụng ưu thế của một người phụ nữ là sự xinh đẹp và lời nói dối.

Đối với những tên đàn ông ham mê sắc đẹp mà bị lừa, Annie không hề thấy áy náy. Theo như cô ta thấy thì họ là tự làm tự chịu.

Thậm chí rất nhiều đàn ông cho rằng, có thẻ bị cô ta lừa là một loại vinh hanh, có điều đáng tiếc là bọn họ đến cuối cùng cũng không được hưởng chút lợi nào cả.

Là một người phụ nữ thông mình, Annie sao có thể không biết, thứ càng không có được sẽ càng đáng quý.

“Được.”

Lâm Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Annie, cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu đồng ý.

Nơi mà Annie chọn là một nhà hàng cao cấp, chỉ có mình cô ta và Lâm Vũ, không gọi thêm người khác.

“Hà tiên sinh, bây giờ không có người ngoài, anh có thể nói với tôi anh làm thế nào để chữa khỏi cho Smith không?” Annie có chút nóng lòng mà hỏi.

“Annie tiêu thư, là cô sao?”

Lúc này đột nhiên truyền tới một tiếng kinh ngạc, một người đàn ông mặc vest đen vội đi qua, trong mắt tràn đầy hưng phần.

Annie chau mày, không ngờ ra ngoài ăn bữa cơm mà cũng bị người ta nhận ra.

Cô ta quay qua nhìn một cái, sau khi nhận ra người đàn ông trước mặt thì đột nhiên vui mừng, kinh ngac: “Là anh?”