Người đàn ông không trả lời Lâm Vũ, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, anh ta hiển nhiên rất kinh ngạc, sửng sốt nói: “Anh… sao anh lại ở trong phòng của Thiên Ảnh?!”
“Chuyện của anh sao?!” Lâm Vũ cau mày bắt mãn nói, chỉ là nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia, liên không có ân tượng tốt về anh ta.
“Anh Hà, ai vậy? Lúc này, Lý Thiên _ Ảnh cũng vội vàng cài cúc áo nịt ngực, lây một bộ đồ ngủ bên giường quân quanh người, hai tay ôm trước ngực, đi chân trân vội vã.
“Thiên Ảnh, em…”
Khi người đàn ông nhìn thấy đôi chân trần và quân, áo xộc xệch của Lý Thiên Ảnh, sắc mặt anh ta phút chốc trở nên trắng bệch, cộng với tiêng quát tháo lúc trước của cô thực sự rất oái oăm, người đàn ông dường như đã nghĩ ra điêu gì đó đột nhiên xé toạc cổ áo Lâm Vũ, tức giận nói: “Thằng khốn, mày đã làm gì Thiên Ảnh?!”
Mặc dù bộ đồ của Lâm Vũ rất nghiêm túc, nhưng quần áo của Lý Thiên Ảnh lại rât xộc xệch! Cho dù m5 chất không. có chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào tiêng kêu của Lý Thiên Anh, anh ta có thê nghĩ rằng. tay của Lâm Vũ nhất định không phải nhàn rồi, nhất định phải chạm vào những chỗ không nên chạm vàol Anh ta đột nhiên cảm thấy tức giận, nêu không phải nhà họ Lý, anh ta đã tần công âm Vũ rồi!
“Tôn Đát, chúng tôi đã làm gì liên quan gì tới việc của anh?!”
Lâm Vũ chưa kịp nói, Lý Thiên Ảnh đã tức giận máng anh ta, xem ra cô biết người đàn ông thấp bé này.
Tôn Đát hơi ngạc nhiên mở miệng, và sau đó tỏ vẻ quan tâm: “Thiên Ảnh, anh …. anh đang giúp em. Anh ta bắt nạt em khi không có ai ở nhà?!”
“Anh ta có bắt nạt tôi hay không là việc của tôi, tôi sẵn sàng bị anh ta bắt nạt!” Một dầu vết chán ghét xẹt qua trên mặt Lý Thiên Ảnh, cô cau mày lạnh lùng nói.
“Không! Anh ta không thể bắt nạt eml” Tôn Đát mặt lạnh nói, nghiền răng nghiền lợi, đồng thời dùng SỨC kéo lấy cổ áo Lâm Vũ.
Mặc dù anh ta không cao băng Lâm Vũ, nhưng dáng người của anh ta mạnh hơn Lâm Vũ rất nhiều vì thực hiện nghĩa vụ quân sự, vì vậy anh ta hiện nhiên muôn dùng tính vũ phu của mình đề khiến Lâm Vũ sợ hãi và bí mật gia tăng thực lực.
“Anh buông tay ral” Lâm Vũ cau mày nói, giọng điệu hiên nhiên có chút không vui, nêu không phải sợ Tôn Đát là khách của nhà họ Lý thì anh đã không đề yên như vậy từ lâu rồi.
Dù sao thì Tôn Đát này cũng có thể được sự cho phép của vệ sĩ và người quản gia trực tiệp vào sảnh trong, rõ ràng là người quen của nhà họ Lý, hoặc là đã được sự cho phép của Lý Thiên Hủ.
“Đem cái tay chó của anh bỏ ral”
Tôn Kính vừa định nói, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ dưới lâu truyền đến, khiên người ta sợ hãi.
Nghe được giọng nói không chút cảm tình này, Tôn Đát không khỏi đình trệ, vừa quay đầu lại, liền ¡thầy từ sân sau có từng bước chậm rãi đi vào, chậm rãi đi vê phía câu thang.
“Mẹ kiếp, mày là cái gì, dám mắng tao?!”
Trước mặt của Lý Thiện Ảnh, Tôn Đát tự nhiên không thẻ mất mặt mà lao về phía trước, tức giận chửi lại.
“Tôi khuyên anh làm theo lời anh ấy nói, nếu không anh có thể sẽ có chút khổ…” Lâm Vũ cực kỳ nghiêm túc thuyết phục Tôn Đát.
“Mẹ mày, còn tưởng rằng mày mang theo một con chó đên đây, thì tao sẽ sợ mày chắc?!” Tôn Đát đầy hung tợn giật mạnh cỗ Lâm Vũ, hình như nhận ra rằng Bộ Thừa là cận vệ của Lâm Vũ, anh ta nói dứt khoát. ” Chết tiệt, tao to lớn như này, chỉ có thể đánh người khác, còn chưa từng có người dám động tới tao! Tin hay không thì tao tìm người đánh cả hai chúng mày!
“Nhà anh có bác sĩ riêng à?” Lúc này, Bộ Thừa đã từ từ bước lên câu thang, bất ngờ lạ lùng hỏi Tôn Đát.