Sở Vân Vi có chút nghỉ ngờ nói, “Nếu như không muôn cho con đi, thì kêu, anh mời anh ấy đến là được DỐI O5 “Trừ cậu ta ra, chẳng lẽ không ai có thể trị bệnh cho con sao?” Sở Tích Liên lạnh lùng nói, “Hơn nữa cha cảnh cáo con, con sau này đừng nhắc đến bác sĩ Hà này nữal”
“Tại sao chứ?”
Sở Vân Vi kinh ngạc nói.
“Không có tại sao hệt” Sở Tích Liên trâm giọng nói, “Chúng ta họ Sở, không thê cùng người họ Hà có bắt kì liên hệ nào!”
“Nhưng mà…”
Sắc mặt Sở Vân Vi trằm xuống, không hiểu tại sao cha cô lại đột nhiên không cho cô gặp bác sĩ Hà ĐẠI: vậy, lời vừa nói xong, dường như ô ý thức được gì đó, sắc mặt khẽ tội đổi, liền nói: “Cha, lúc nãy cha nói có chạy đằng trời cũng không thoát, không phải muôn nói tới bác sĩ Hà chứ? Các…các người muốn hại bác sĩ Hà?”
“lm miệng cho cha.” Sở Tích Liên liền liền quay người, lạnh lùng nói: “Nói năng hồ đồi Bọn cha có bao giờ hại người chưa? Sao có thể nói cha và anh mình như vậy?”
“Vân Vi, em nói linh tỉnh cái gì đó, anh và cha với tên Hà Gia Vinh không ân không oán, hà cớ gì lại hại cậu ta.”
Sở Vân tỉ cười nói, “Lại nói, Hà Gia Vinh từng cứu em, chúng ta còn nợ cậu ta một ân tình nữa kìa.”
Thật sự không phải bác sĩ Hà?” Sở Vân Vi cần thận hỏi lại.
“Đương nhiên, anh có khi nào lừa em không?” Sở Vân Tỉ cười nói, “Cha vừa này chỉ thảo luận với anh: làm sao đề bắt tên tội phạm lớn, lần này thuộc hạ của cha đã g giăng. Thiên La Địa Võng, dù cho tên đó có lợi hại đến đâu cũng khó mà thoát được.”
“Được rồi, con gái con lứa, đừng hỏi nhiều cũng đừng nghĩ nhiều nữa!” Sở Tích Liên trâm giọng nói, “Về đi, một lát cha mời bác sĩ ở viện điều dưỡng đến khám cho con.”
“Vân Vi ngoan, trỏ về đi.” Sở Vân Tỉ ôn nhu nói với em gái, không nỡ chỉ trích cô, sau đó liền gọi bác sĩ Mary, nói: “May, đến đây, dân tiểu thư trở vê sản tiện kiểm tra cơ thẻ tiểu thư luôn.”
Sau khi bác sĩ Mary đến thì Sở Vân Vi mới rời đi một cách không tình nguyện.
Sau khi đợi Sở Vân Vi trở vê, Sở Vân Tỉ mới xoay người, trâm giọng nói với Sở Tích Liên: “Cha, Vân Vi xem ra rât quan tâm tên Hà Gia Vinh, không phải đối với tên tiểu tử Hà Gia Vinh…Dù sao nó cũng đã quen chơi _ với Hà Gia Vinh từ nhỏ rôi, khó tránh khỏi có chút cảm tình…”
“Không thê nào!” Sở Tích Liên trầm giọng nói, “Cái gì mà là Hà Gia Vinh.
Hà Gia Vỉnh này rốt cuộc có phải là Hà Cần Vinh hay không, ngay cả chính Hà gia cũng không rõ. Huống hồ Hà gia cũng không định nhận cậu ta, hơn nữa con gái ta, sao có thể thích cái tên vô danh như Vậy.. .À, hắn bây giờ không còn là tên vô danh nữa rồi mà là người rất nỗi tiếng rồi.”
Sở Tích Liên nói đến đây, giọng nói của ông ta cực kỳ lạnh lùng, híp | mắt lại, ông ta biết rõ sự phát triền của Lâm Vũ trong khoảng thời gian này.
Rõ rằng, Lâm Vũ ngày nay đã không còn là “trai quê” mới chân ướt chân ráo lên Bắc Kinh.
Ông thật sự không ngờ tới, trong vòng nửa năm, Lâm Vũ có thể phát triển đến mức như ngày hôm nay, loại tốc độ phát triển này quả thực rất kinh ngạc! Càng khiến người khác kinh ngạc Lâm Vũ như nuôi ong tay áo.
Nực cười là, nuôi ong tay áo lấy lại là do ông mời đến.
Vì vậy, đây là lý do tại sao ông lại thúc giục Trương gia diệt trừ Lâm Vũ.
Trên con đường phát triển của Sở gia, không cho phép bắt kì kẻ nào cản trở. Hoặc là nói, không đề cho bắt kì nguy cơ tiềm tàng nào được sống.