Cực Phẩm Rể Quý

Chương 101: Hồng Môn Yến



“Chú em Bàng, thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức lực dễ nóng giận, tôi có thể hiểu được, nhưng quá nóng tính có thể dẫn đến tự chuốc họa vào thân, đây là trà Phổ Nhĩ, hạ nhiệt, cậu uống nhiều một chút.”

Phương Trấn Hải tự mình châm trà cho Bàng Phi.

Nói là mời Bàng Phi đến tán gẫu, thuận tiện để Phương Thiếu Nghị nhận lỗi, nhưng tư thế này, rõ ràng không có ý nhận lỗi một chút nào.

Lầu trêи lầu dưới đều dọn sạch rồi, vệ sĩ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thuần một màu đen, hơn nữa đều là người tập võ, đây là tiết mục mà Phương Trấn Hải chuẩn bị uy hϊế͙p͙ trắng trợn Bàng Phi sao?

Bàng Phi không khỏi cảm thấy buồn cười, vốn hai nhà nước giếng không phạm nước sông, hoàn toàn không cần phải bày ra tình trạng này, thế nhưng Phương Thiếu Nghị ngông cuồng không ai bì nổi, Phương Trấn Hải lại tùy ý để cho anh ta làm xằng làm bậy, thậm chí còn cổ vũ sự kiêu ngạo láo xược của Phương Thiếu Nghị, mà đen là đen, trắng chính là trắng, cho dù đen đã tẩy trắng, hơi thở trêи người cũng không thể thay đổi được.

Nghĩ đến bản thân mình chỉ là một người bình thường mà có thể khiến cho Phương Trấn Hải tức giận đến mức không quan tâm đến hình tượng đã tích lũy bao nhiêu năm nay, quả thật cũng thật là lợi hại.

“Ông chủ Phương, quý công tử có nên xin lỗi tôi hay không?” Bàng Phi nhảy một cái đã qua đề tài kia, mũi nhộn chỉ thằng vào Phương Thiếu Nghị.

Phương Thiếu Nghị đang uống trà nháy mắt tức điên lên, mày con mẹ nó là kẻ ngu sao, ý tứ đã rõ ràng như vậy mà mày không hiểu à?

Phương Trấn Hải cũng không ngăn cản, gương mặt vui vẻ: “Nợ chắc chắn phải tính, nhưng khoản nợ này, trước tiên phải nói rõ ràng.”

“Được.” Bàng Phi ngược lại rất thích làm rõ ràng chuyện này.

Bắt đầu từ Cao Hổ mượn tay của thuộc hạ Phương Thiếu Nghị hiểu lầm cứ thế như hình với bóng, trêи cơ bản đều là Phương Thiếu Nghị cố gắng kiếm chuyện, Bàng Phi chẳng qua là tự vệ.

Chuyện này đều ở trêи người Bàng Phi, nếu đổi thành những người khác, không chừng đã sớm chết tám trăm lần rồi, còn có cơ hội ngồi ở đây uống trà tán gẫu sao.

“Cho nên món nợ này, anh nên nói hay không?”

Phương Thiếu Nghị lạnh mặt: “Vậy một trăm vạn làm sao đến được tay của mày, con mẹ mày không tính luôn đi, nó bố mày gây chuyện, đẫy cũng vì chúng mày khinh người quá đáng!”

Bàng Phi cười khẽ ra tiếng: “Ông chủ Phương, nếu là xin lỗi, nên có chút thành ý, nếu như không có thành ý, vậy tôi đi trước vậy.”

Anh vừa đứng lên, bọn vệ sĩ ở lầu hai đều đồng loạt đi về phía trước, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.

Bàng Phi chẳng thèm ngoảnh lại nhìn, trực tiếp đi xuống lầu.

Phương Trấn Hải thong thả uống trà: “Chú em Bàng, Thiều Nghị có hơi lỗ mãng rồi, đứa nhỏ này bị tôi chiều từ nhỏ, tính tình không tốt, hôm nay tôi dẫn nó đến đây, quả thật là xin lỗi với cậu, cũng mang theo thành ý. Chỉ là…”

“Những thuộc hạ này nghe nói cậu rất có bản lĩnh, rất muốn luận bàn với cậu, cậu xem, đám khỉ nôn nóng này, không thể để chúng tôi tán gẫu xong sao? Ôi, rốt cuộc là tôi nuông chiều bọn họ rồi, một đám đều rất tùy hứng.”

Cáo già chính là cáo già, nói thì rất tốt lành, giết người cũng có thể khiến bọn bên ngoài nói thành cứu người, trình độ đổi trắng thay đen này quả thật là dày công tôi luyện mà.

Bàng Phi vốn dĩ chẳng có thời gian mà suy nghĩ những điều này, bọn vệ sĩ này đã ùa lên, đám này ra tay rất tàn nhẫn, đều là đánh vào điểm trí mạng của Bàng Phi.

Đã vậy rồi thì Bàng Phi cũng chẳng có vấn đề gì mà khách sáo cả, ngay cả Độc Xà và Mao Ngũ cũng không phải đối thủ của anh, những người này làm sao có thể làm gì được anh?

Nhưng mà, chỉ quật ngã xuống thì quá hời cho bọn họ rồi, vì kẻ xấu mà bán mạng thì nên trả một cái giá xứng đáng.

Bàng Phi nắm đầu một tên vệ sĩ hung hăng đập vào cây cột, chỉ nghe một tiếng “Cốp” vang lên, đầu của tên kia trực tiếp nứt ra một khe hở.

Những tên khác đều dọa đến khϊế͙p͙ sợ, đã từng thấy qua người tàn nhẫn rồi, nhưng thật sự chưa từng chứng kiến người nào tàn độc như vậy, thế nhưng đây cũng là người, cũng chẳng phải tảng đá, nói đập là đập sao.

Phương Thiếu Nghị tức giận ném chén trà xuống: “Đánh đi, mấy người không phải đều hò hét muốn đánh sao, nhanh xông lên đi!”

Gãy tay!

Gãy chân!

Đũa xuyên tai…

Không cần tốn quá nhiều công sức, tất cả những tên vệ sĩ này đều ngã xuống, mà cả đấm bị thương không nhẹ.

Sắc mặt của Phương Thiếu Nghị tái nhợt, cũng không còn là dáng vẻ kiêu ngạo vừa ban nãy nữa, mà như một kẻ nhát gan trốn phía sau Phương Trấn Hải.

Tên cáo giá Phương Trấn Hải vẫn ra vẻ bình tĩnh hơn, đã từng thấy qua cảnh tượng máu tanh đáng sợ hơn rồi, một màn ngày hôm nay thì có là gì.

Đúng là cũng có vài phần khϊế͙p͙ sợ đối với sự ra tay tàn nhẫn của Bàng Phi, chẳng qua cũng đều che giấu ở trong lòng,không biểu hiện ra ngoài.

“Chú em Bàng, đã nói chỉ là đọ sức thôi, chỉ đến điểm dừng tay thôi, cậu cần gì phải ra tay độc ác như thế chứ.”

Bàng Phi chẳng thèm tranh cãi với ông ta, tất cả kế hoạch đều nằm trong sự khống chế của Phương Trấn Hải, xử lý được Bàng Phi thì tốt, xử lý không được, thì tiền thuốc men của những người này cũng khiến Bàng Phi lãnh đủ.

Lúc trước bồi thường cho Thời Phong một trăm vạn, nháy mắt là có thể được nhận về, còn có thể hung hăng xảo trá đâm một nhát.

“Thiếu Nghị, còn không mau gọi 120, thuận tiện tính xem có bao nhiêu anh em bị thương, lát sau nhớ giữ lại hóa đơn của bệnh viện. Chú em Bàng, cậu xem cậu ra tay nặng như vậy, này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền thuốc men đây.“

Bàng Phi chợt hiểu rõ, hóa ra cáo già bẫy anh ở chỗ này.

Đối phương lách khe hở của pháp luật, luận bàn võ nghệ không tính là tự vệ, huống hồ, Bàng Phi cũng chẳng thèm bịa chuyện, khoản tiền thuốc men này, anh phải nhận.

Nhưng nhiều người như vậy, đám này còn có vết thương nặng như vậy, khoản tiền thuốc men này không phải con số nhỏ.

Gương mặt của Phương Thiếu Nghị hớn hở, đắc ý vô cùng, một vẻ mặt ‘mày không tài nào ngờ được sẽ ngã ở này nhỉ’.

“Trong nhà chú em Bàng khó khăn, bỗng chốc cậu phải lấy một khoản tiền lớn như vậy cũng rất khó khăn, nếu không thì vậy đi, nam mươi vạn coi như tôi cho cậu mượn, sau này khi nào có thì cậu trả lại cho tôi.”

Anh không dám cầm tiền của nhà họ Phương!

Tiền, anh sẽ không ra.

Đối phương muốn thế nào, anh đang chờ.

Diệp Nguyên rất khó xử, người nhà họ Phương nói luận bàn võ nghệ, kết quả lại khiến sự việc nghiêm trọng như thế, hỏi Bàng Phi, cũng cam chịu lý do luận bàn võ nghệ, điều này bảo anh ta phải quyết định thế nào?

“Anh muốn nói là phòng vệ chính đáng, chuyện này anh không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì, có cameras giám sát làm chứng, trêи pháp luật cũng nói qua, nếu không anh sửa lời khai?” Diệp Nguyên khuyên bảo Bàng Phi.

Bàng Phi nói: “Quả thật là luận bàn võ nghệ, chỉ là đối phương ra tay tàn nhẫn, vậy nói tiếp, tôi coi như là phòng vệ chính đáng.”

“Thế nhưng luận bàn võ nghệ là lý do của đám giang hồ các người, trêи pháp luận không có định nghĩa này.” Diệp Nguyên rất đau đầu, khó khăn lắm mới có một ngày nhàn hạ vậy mà lại gặp chuyện thế này.

Bàng Phi nói: “Vậy anh cứ nên phán thế nào thì phán thế đó đi, dù sao muốn bồi thường thì tôi không có.”

Mồ hôi!

Còn nên phán thế nào thì phán thế đó, nếu thật sự bắt nhốt Bàng Phi, chắc chắn Nữu Thành Tích xé xác anh ta mất.

Bực bội, thật sự là bực bội, có quyền mà không tung ra được , thật sự bực bội chết đi được!

Không còn cách nào, Diệp Nguyên đành phải báo chuyện này lên cho Nữu Thành Tích, để ông ta xử lý.

Quý nhân là quý nhân của ông ta, cũng không phải của Diệp Nguyên, không thể đắc tội với ai được. Anh muốn đùn đẩy, tôi cũng muốn đùn đẩy, dù sao thì trách nhiệm này tôi cũng không gánh.

Chuyện này cho dù Nữu Thành Tích tiếp nhận rồi, cũng không thể quyết định.

Người của nhà họ Phương yêu cầu không cao, chính là muốn anh chịu tiền thuốc men là được , không yêu cầu những thứ khác.

Về phần tính toán ở sau bọn họ, âm mưu này, nói ra cũng không có ai tin.

Có trách thì trách bản thân Bàng Phi sơ suất mới để chuyện này xảy ra.

“Anh Bàng, không phải chỉ là năm mươi vạn thôi sao, thật sự không được thì để tôi, không thể để anh bị giam trong đó được.” Thời Phong cần xin ý kiến của Bàng Phi, nếu không được sự đồng của Bàng Phi, anh ta không dám tự tiện lấy ra năm mươi vạn.

Bàng Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này cậu đừng quản, tôi tự có cách.”

Còn có cách nào nữa, đã nhốt một ngày rồi!

Nhưng Bàng Phi không gật đầu, Thời Phong cũng không dám tự mình làm chủ.

Bàng Phi quả thật không sốt ruột chút nào, bởi vì anh biết mục đích của nhà họ Phương chính là anh, hôm nay anh bị nhốt ở chỗ này, người nhà họ Phương không chừng còn đang ăn mừng ấy chứ.

Chỉ cần không liên lụy đến họ hàng bạn bè, Bàng Phi không có nỗi lo về sau, còn về phần mình, ở chỗ này hay ở bên ngoài thì có gì khác nhau sao?

“Vậy đi, trước tiên thả cậu ra, dù sao chuyện này không có cách giải quyết nào khác, người giang hồ tự có cách giải quyết của người giang hồ.” Không cách nào định đoạt, vậy trước tiên cứ đánh thái cực, đi bước nào xem bước đó, Nữu Thành Tích nói với Diệp Nguyên như thế.

“Ôi trời!” Diệp Nguyên cũng hiểu được cái lý do thoái thác này rất trâu bò.

Bàng Phi bình an được thả ra, nhưng người nhà họ Phương lại không vui rồi, trước bọn họ vẫn luôn sắm vai chung sống hòa bình mà thương lượng chuyện này nhưng vai này vẫn phải đóng tiếp.

“Chú em Bàng, cậu nói cậu không lấy một cắc nào hết, vậy cũng không thích hợp lắm.”

“Nếu đã là luận bàn, khó tránh khỏi va chạm sứt mẻ, huống hồ tôi thật sự không có tiền trong tay. Ông chủ Phương à, đề nghị luận bàn là do chính ông nói, ông lẽ ra chịu trách nhiệm hậu quả này chứ, còn nữa, ban đầu họ Bàng tôi cũng không có đồng ý mà, người của mấy người đã nhào lên rồi, nếu nói tiếp thì là tôi bị mấy người ép buộc luận bàn, theo cách khác mà nói, tôi cũng là phòng vệ chính đáng, cũng không cần chịu trách nhiệm của pháp luật.”

“Mày…” Phương Thiếu Nghị nổi điên.

Phương Trấn Hải cười đưa tay ngăn cản anh ta lại: “Chú em Bàng, loại chuyện cãi vã này nói không rõ ràng, như vậy đi, cậu xuất ra một nửa cũng được. Còn phí sinh hoạt sau đó và phí dưỡng bệnh gì đó , đều là nhà họ Phương bọn tôi bỏ ra. Mười người thôi, có phân nửa phải dưỡng thương hơn ba tháng rồi, hai mươi lăm vạn cũng không nhiều lắm chứ!”

Đối với nhà họ Phương mà nói, không nhiều, nhưng đối với Bàng Phi mà nói, không ít.

Mười người này thật ự là tổn thương nặng nề, nhà họ Phương có điều trị cho bọn họ hay không đó là chuyện của hai bên, hai mươi lăm vạn đổi nửa đời sau của mười người, quả thật không nhiều lắm.

Bàng Phi thỏa hiệp, không phải anh sợ phiền phức, mà là anh không muốn khiến chuyện này ầm ĩ, cũng không muốn vì mình mà nửa đời sau của mười người này bị hủy, quan trọng hơn chính là, anh muốn nhanh chóng dẹp chuyện đặng yên thân!

Hai mươi lăm vạn là anh dự chi trước tiền lương, tiền trực tiếp chuyển vào tài khoản của bệnh viện, sẽ không để cho người nhà họ Phương động đến tiền cứu mạng của những người đó.

“Anh Bàng, lão già nhà họ Phương kia thật sự là âm hiểm, vậy mà dùng cách này đến uy hϊế͙p͙ cưỡng bức anh, lão già bất tử này, sau này chắc chắn sẽ nhận quả báo.” Thời Phong tới đón Bàng Phi, muốn anh đón gió tẩy trần, xua đi xui xẻo ở trêи người.

Lúc này Bàng Phi không có tâm tư suy nghĩ, chỉ cảm thấy chuyện này chỉ mới là bắt đầu, sau này chắc chắn sẽ còn phiền phức tiếp nốt gót chân mà tới.

Phương Trấn Hải này chính là cáo giá vô cùng giảo hoạt, làm việc không để lại dấu vết, muốn nắm được nhược điểm của ông ta cũng không phải dễ dàng như vậy.

Nếu đã ‘đi đêm’ với anh, vậy không phải chính là một kẻ đê tiện tiểu nhân sao?

Hiện thực chính là như thế này, có đôi khi anh không động chạm đến người khác, nhưng người khác lại luôn luôn kiếm chuyện với anh.