Cực Phẩm Rể Quý

Chương 115: Bắt gặp



Sắc mặt của An Dao trong giây lát liền trở nên rất khó coi, bản thân đã tự hạ thấp thể diện tới, Bàng Phi sao có thể như này chứ?

“Anh đứng lại!” An Dao tức giận, cuối cùng cũng vẫn nể mặt sự hy sinh của ba và em gái trong những ngày vừa qua nên không muốn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn: “Việc gì thế, nếu như không phải việc gấp thì lùi lại một chút đi.”

Điện thoại trong túi rung ầm lên, cho dù không cần nhìn Bàng Phi cũng biết được rằng chắc chắn là Lâm Tĩnh Chi gọi điện thoại đến.

Hôm nay là sinh nhật của Lâm Tĩnh Chi, anh đã hứa từ trước rằng hôm nay sẽ ở bên cùng cô ấy đón sinh nhật, lúc này không đi, Lâm Tĩnh Chi chắc hẳn sẽ rất đau lòng.

Điều này chẳng có gì để mà do dự cả, Bàng Phi nhất định sẽ tới chỗ Lâm Tĩnh Chi.

Không hề giải thích lấy một câu, anh cứ thế quay người rời đi.

An Lộ kéo tay an Dao đi về phía chiếc xe Mercedes: “Đừng có đứng ngơ ra đấy nữa, đi theo xem là anh rể của em đi tới chỗ con hồ ly tinh nào.”

An Dao như vừa tỉnh mộng, đi theo An Lộ lên xe.

“Không được, xe của chị anh rể biết, rất dễ bị phát hiện, chúng ta gọi xe taxi đi.”

Cho dù là gọi xe taxi thì Bàng Phi vẫn có thể phát hiện, chiếc xe taxi đó đã đi theo sau suốt cả đoạn đường, Bàng Phi đã đoán ra đó là An Dao và An Lộ.

Anh cố tình đi theo hướng đi phức tạp, rất nhanh đã có thể cắt đuôi được hai chị em bọn họ.

“Ôi trời, anh lái xe kiểu gì thế, thế này mà cũng để mất dấu vết được...” An Lộ trách móc tài xế một trận.

An Dao chẳng còn tâm trí đâu để mà tranh cãi với tài xế nữa, trong đầu ngập tràn cảnh tượng Bàng Phi dứt khoát rời đi, còn có cảnh tượng bọn họ từng ở bên nhau nữa, mặc dù không vui vẻ gì nhưng lại rất đáng nhớ.

Trước đó chỉ là phỏng đoán mà thôi, hiện tại cơ bản đã có thể khẳng định được, Bàng Phi thực sự đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Cuộc hôn nhân của bọn họ đã chẳng còn lý do gì để mà tiếp tục nữa, cô cũng không muốn tiếp tục làm gì để giữ chân anh nữa.

“Chị à, chị đợi một chút, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho anh rể...Anh rể là một người thấu tình đạt lý, chỉ cần chúng ta nói rõ ràng với anh ấy, chuyện này chắc chắn vẫn còn có thể xoay chuyển.” An Lộ còn nóng lòng sốt sắng hơn cả An Dao.

Trong lòng An Dao rất mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục tranh giành vô ích nữa: “Em cũng nhìn thấy rồi đấy, chị với anh ấy đã hoàn toàn không còn khả năng nữa rồi, em với ba đừng lo lắng vô ích nữa.”

An Lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “An Dao à, em nói chị có thể đừng dễ dàng từ bỏ như thế được không? Nếu như chị có thể dùng một phần mười tâm tư dành cho La Lượng để dành cho anh rể của em thì bây giờ hai người bọn chị cũng không đến nông nỗi này đâu.”

An Dao không muốn cãi nhau với cô ta, quay người rời đi.

An Lộ đuổi theo, kéo bằng được cô lại: “Chị đừng đi, em phải nói rõ ràng với chị về món nợ này.”

“An Lộ, em đừng gây chuyện nữa được không?”

“Em gây chuyện ư, ha ha...Em gây chuyện không phải là vì chị, vì nhà họ An chúng ta hay sao. Chị nói xem bình thường chị thông minh lắm mà sao hễ động tới việc liên quan tới tình cảm thì chị lại ngốc thế chứ, rõ ràng là đã biết rằng La Lượng không còn là La Lượng của trước kia nữa mà chị vẫn hết lần này tới lần khác tự viện cớ cho bản thân, chị không thấy rằng bản thân mình rất đáng buồn cười sao?”

“Chị vì yêu anh ta đến thể diện của mình cũng không cần, chị không thấy rằng bản thân mình đã trở nên rất hèn mọn và không còn còn lòng tự trọng nữa sao?”

Những lời này giống như một cái gai đâm vào trái tim An Dao vậy, nhiều người vây xung quanh như thế An Dao không thể để mất mặt được: “Có việc gì thì chúng ta về nhà rồi nói có được không?”

Nếu như về nhà có thể nói rõ ràng, An Lộ cũng không đến nỗi phải la làng ở đây.

Những nỗ lực mà cô ta và An Kiến Sơn đã bỏ ra những ngày này vất vả thế nào thì chỉ có bọn họ biết được thôi, còn An Dao thì sao, ngày nào cũng tỏ ra như không có chuyện gì, tình cảm của hai bọn chẳng lẽ là tự mình đa tình sao?

Người ngoài cuộc thì sốt sắng như kiến bò trêи cái nồi nóng vậy, nhưng An Dao lại như người không có chuyện gì, mới khó khăn một tí liền muốn bỏ cuộc, thế sao chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ La Lượng thế?

Có vấn đề, đây chính là vấn đề về nhân phẩm.

“Chị đúng là ích kỷ! Tự đại! Tự cho mình là đúng! Chị chỉ muốn tất cả đàn ông đều vây quanh chị thì chị mới vừa lòng có đúng không! Chị rõ ràng biết rằng La Lượng không tốt, nhưng chị lại đi hưởng thị cái tốt mà anh ta đối với chị, chị hưởng thụ cảm giác mà anh ta vây lấy chị.”

“Bởi vì anh rể của em luôn chống đối chị, chưa khiến cho chị cảm nhận được sức hút anh ấy, vì thế chị vẫn luôn đối xử với anh ấy rất thờ ơ, chị ỷ vào việc anh ấy hết lòng hết dạ thích chị, chị đúng là một người phụ nữ đạo đức giả.”

Nếu như không phải những lời này đã kìm nén trong lòng quá lâu thì sao có thể một hơi nói hết ra chứ?

Ích kỷ! Tự đại! Tự cho mình là đúng! Đạo đức giả...

Những từ này đều là được nới ra từ miệng của đứa em gái An Lộ, hóa ra An Dao cô trong mắt của người thân lại là người như thế này sao.

Không kìm nén được cô bắt đầu rơi nước mắt, tiếng chỉ trỏ bàn tán của những người xung quanh, giọng nói mắng chửi của An Lộ giống như ruồi nhặng cứ bay vo vo trong đầu cô vậy.

Cô muốn trốn đi, mau chóng trốn khỏi nơi thị phi này.

“Này, chị đi đâu thế?” An Lộ lo sợ, lo lắng những lời nói của mình đã làm tổn thương An Dao, lỡ như cô lại làm ra những chuyện kϊƈɦ động thì phải làm sao.

Những lời nói đó đúng là lời thật lòng của cô ta, nhưng không phải là cố ý gây tổn thương cho cô, chỉ là muốn mắng cho An Dao tỉnh ngộ mà thôi.

Chỉ vì vạ mồm vạ miệng không ngờ sẽ gây tổn thương lớn tới thế cho An Dao.

An Dao lên một chiếc xe taxi rời đi, An Lộ vô cùng bối rối, thực sự không biết phải làm gì, đành gọi điện thoại cho Bàng Phi nhưng điện thoại vẫn luôn không có người bắt máy.

Phải làm sao bây giờ, chuyện này còn chỉ có thể tìm Bàng Phi mà thôi.

Ngón tay cô ta run lên gửi tin nhắn trêи zalo cho Bàng Phi: Anh rể, xảy ra chuyện rồi, em mắng chị em làm chị ấy bỏ đi rồi, chị ấy rất có thể sẽ nghĩ không thông, anh mau trở về đi!

Bàng Phin nhìn thấy tin nhắn trêи zalo cũng không thèm để ý, nghĩ rằng lần này lại là một chiêu trò của An Lộ.

Chiếc xe gần đến khu nhà của Lâm Tĩnh Chi thì Bàng Phi lại vô tình nhìn thấy bóng dáng của An Dao, cô một mình đứng bên bờ sông, rất cô đơn, giống như chỉ cần một cơn gió thổi đến là cô sẽ bị thổi xuống sông vậy.

Hóa ra lần này lời An Lộ nói là thật.

Cho đến cùng Bàng Phi cũng không thể không quan tâm.

“Này, cô làm cái gì thế?” An Dao vô cùng đau lòng, muốn đến nơi lạ lẫm này để bình tĩnh lại, thuận tiện cũng để cần thận suy nghĩ những chuyện phiền muộn trong lòng kia.

Có một tên trộm đã để ý tới cô rất lâu rồi, xác nhận cô đến đây có một mình, đột nhiên ra tay cướp lấy túi xách của cô.

An Dao vô thức giành giật phản kháng lại, không ngờ lại bị tên trộm đẩy xuống dưới sông.

Lòng sông rất sâu, nước lại vừa bẩn vừa tanh, cho dù không bị chết đuối thì rơi xuống dưới đó một lúc cũng không thể bơi lên được, rất không tốt.

Anh cũng phân biệt được sự nặng nhẹ, bây giờ trong tình huống này chắc chắn việc quan trọng hàng đầu là phải cứu người.

Bàng Phi mạnh mẽ dứt khoát nhảy xuống sông, đỡ lấy An Dao để cô leo lên trước.

Đợi tới khi anh leo lên thì đất phù sa đã phủ đầy trêи người anh, đến bộ dạng nguyên vẹn cũng không thể nhìn ra.

“Túi xách, túi xách của tôi...”

Bàng Phi hơi thất vọng, bản thân mình liều chết để cứu cô, lại không quan trọng bằng chiếc túi xách của cô.

Bò dậy liền rời đi, có nói thêm gì cũng vô ích mà thôi.

An Dao đuổi theo tóm lấy cánh tay của anh: “Túi xách của tôi bị cướp mất rồi, mau đuổi theo giúp tôi lấy lại túi xách đi.”

Sau cùng Bàng Phi cũng không kiềm chế được: “An Dao, trong mắt cô tôi còn không quan trọng bằng chiếc túi xách của cô sao?”

“Không phải, bên trong túi xách có...”

“Được rồi, cô không sao là được rồi, tôi còn có việc tôi đi trước đây.”

Bàng Phi không cho cô lấy một cơ hội để giải thích.

Anh cởi quần áo bẩn trêи người ra đựng vào trong một chiếc túi bóng ni lông. Bàng Phi chỉ mặc đúng chiếc quần bò ngố đi tới nhà Lâm Tĩnh Chi.

“Ây da, cậu bị sao thế này?”

“Vừa nãy gặp phải một cô gái bị tên trộm đẩy xuống sông, tôi tốt bụng cứu lấy cô ấy, kết quả...”

Lâm Tĩnh Chi đón lấy chiếc túi trong tay anh, quay người đi vào trong phòng tắm: “Anh hùng cứu mỹ nhân hả, thế con gái nhà người ta có bảo lấy thân báo đáp không?”

“Không có, cô ấy còn trách tôi không đuổi theo lấy lại túi xách cho cô ấy trước.”

“Xem ra cô gái này tính tình không được tốt rồi, sau này gặp phải chuyện như thế nếu có thể bớt lo thì nên bớt lo đi, làm không tốt còn trở thành một tên vô lại đấy.”

Bàng Phi không tiếp lời, nằm trêи ghế sô pha tâm trạng rối bời.

Bỗng nhiên anh chợt nhớ ra còn chưa đi lấy chiếc bánh ga tô đã đặt, bị việc của An Dao quấy rối quên luôn cả chiếc bánh ga tô.

“Cậu đi đâu thế?” Thấy bàng Phi thay bộ quần áo khác xong định đi ra ngoài, Lâm Tĩnh Chi bèn hỏi.

“Lấy bánh ga tô.”

“Hay là cậu đợi một chút đi, tôi thu dọn xong đồ thì chúng ta cùng đi, tiện ra ngoài ăn cơm luôn.”

Lời đề nghị này đúng là không tồi, hôm nay là sinh nhật của Lâm Tĩnh Chi, cũng không thể để cô ấy lại vất vả vào bếp nấu ăn được. Bận rộn cả một ngày rồi Bàng Phi cũng không muốn động đậy thêm, vì vậy anh cũng muốn ra ngoài ăn.

Lâm Tĩnh Chi bỏ quần áo của anh vào bên trong máy giặt, đổ rất nhiều nước giặt, sau đó đi thay một bộ váy thật đẹp, hai người tay nắm tay giống như một đôi tình nhân vậy.

Đáng lẽ ra là một thời khắc tràn ngập hạnh phúc nhưng bời vì sự xuất hiện của một người mà bị gián đoạn.

An Dao mang máng nhớ rằng nhà Lâm Tĩnh Chi ở đoạn này, cô không bằng lòng tin vào việc đối tượng ngoại tình của Bằng Phi là Lâm Tĩnh Chi, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an.

Tìm kiếm hết một lượt quanh khu này cũng không biết tòa mà Lâm Tĩnh Chi ở là tòa nào, cô liễn nghĩ đứng ở lối vào chờ đợi.

Không đợi được là tốt nhất, chứng minh sự suy đoán của cô là sai, nhưng sự thật lại giáng cho cô một đòn rất nặng.

Ba người nhìn nhau, nhất thời không một ai lên tiếng.

Lâm Tĩnh Chi hoàng loạn vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Bàng Phi, nụ cười trở nên gượng gạo: “Tổng giám đốc An, cô...Sao cô lại ở đây thế?”

Lại nhìn thấy bộ dạng của An Dao, Lâm Tĩnh Chi rất nhanh đã nhớ tới, cô gái mà trước đó Bàng Phi đã cứu có lẽ chính là An Dao.

Nói thật, Lâm Tĩnh Chi chưa tình nghĩ tới sẽ có một ngày như ngày hôm nay, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ tạo ra rắc rối cho Bàng Phi, cũng chưa từng nghĩ tới An Dao sẽ tới bắt gian. Nhưng đôi khi hiện thực là thế, bất ngờ sẽ luôn xảy ra trong tình huống bạn hoàn toàn không ngờ tới, khiến bạn trở tay không kịp.

An Dao từng tưởng tượng tới dáng vẻ của người phụ nữ ở bên ngoài của Bàng Phi, quyến rũ giống như Thẩm Ngưng Tâm, đáng yêu giống như An Lộ, xinh đẹp như ngôi sao nổi tiếng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới người đó sẽ là kiểu người như Lâm Tĩnh Chi.

Không, chính xác mà nói, là cô chưa từng nghĩ tới người đó sẽ là Lâm Tĩnh Chi, một người phụ nữ ngày qua ngày tiếp xúc làm việc với mình, bạn thân lại hoàn toàn không biết rằng cô ấy lại qua lại với chính người chồng của mình.

Còn về phía Bàng Phi, không nói ra được bây giờ có cảm xúc gì, sự lo lắng ban đầu đã dần dần tan biến theo sự diễn ra của sự việc, bây giờ cũng đã bình tĩnh trở lại để ứng phó rồi.

“Đi thôi!” Bàng Phi một lần nữa lại cầm lấy tay của Lâm Tĩnh Chi hiên ngang lướt qua trước mặt An Dao rời đi.

Lâm Tĩnh Chi lo lắng, suy cho cùng thì bản thân vẫn là nhân viên của nhà hàng, ngày tháng sau này nên đối mặt với An Dao thế nào đây?

“Bàng Phi, chúng ta cứ rời đi như thế này sao?”

“Không thì phải thế nào?”

“Tôi thấy rằng chúng ta nên giải thích với An Dao một chút.”