Cực Phẩm Rể Quý

Chương 137: Xem nhau như khách



Cô rất hiểu con bé này, bất kể điều gì tốt cho người khác con bé đều dám làm. Những thứ không hợp với độ tuổi của con bé bỗng xuất hiện sao khiến An Dao yên lòng.

Chuyện này phải nói cho rõ, nếu không An Dao sẽ không bỏ qua.

“Trời ạ, còn gì để giải thích đâu, đã bảo là tất cả đều đem từ khách sạn đến”

Cô ta cũng tự thừa nhận đó là khách sạn Hắc Tâm. Cô ta lấy đồ của nhà họ chẳng lẽ họ không biết?

Lý do như thế không thể thuyết phục An Dao.

“Nếu em không nói, giao điện thoại cho chị. Chị sẽ lấy số của em gọi cho tiểu Mao rồi chị tự hỏi hắn.”

An Lộ kinh hãi, sắc mặt thay đổi: “Mẹ, mẹ nhìn cô con gái hống hách, vênh váo của mẹ kìa. Đến cả tự do cá nhân của con mà chị ta cũng kiểm soát.”

Tào Tú Nga ù hết cả đầu, bà không rõ gì đang xảy ra. Bà hỏi An Dao thì An Dao không nói, chỉ bảo nếu lo lắng hãy hỏi An Lộ. Hỏi An Lộ, con bé càng không dám nói, chỉ thấy con bé cười thôi.

Nhưng bà cũng nghĩ lần này An Dao quá đáng quá: “Dù gì giờ An Lộ cũng đã lớn, con đừng kiểm soát mọi thứ của con bé như thế. Tốt hơn hết con hãy tự lo cho bản thân mình đi. Lộ à, con mau về phòng nghỉ ngơi đi…”

An Dao tức giận không nói nên lời. Cô không thể nói hết mọi chuyện cho Tào Tú Nga biết. Với tính khí của bà, nghe xong e rằng bà sẽ ngất mất.

Hiện chưa cần lo lắng về chuyện này, trước tiên vì cần phải giải quyết mọi chuyện sau lưng Tào Tú Nga nên tạm bỏ qua cho An Lộ.

Tắm xong, Bàng Phi và An Dao nhìn nhau. Cả phòng khách chỉ có hai người nên bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.

An Dao cố ý ở lại đây bởi cô sợ Bàng Phi sẽ đến tìm Lâm Tĩnh Chi. Nếu không tận mắt nhìn thấy anh trở về, trong lòng cô sẽ không yên.

Hai người nhìn nhau được một chút rồi mau chóng tách ra. Bàng Phi lên lầu, còn An Dao ngồi trêи ghế sô pha.

Sau chuyện suýt chút bị La Lượng làm nhục ở khách sạn, dù quan hệ giữa hai người không còn căng thẳng như trước, nhưng cũng chẳng thể ngọt ngào tình cảm như những cặp vợ chồng khác. Dù đêm nào Bàng Phi cũng trở về nhà họ An, nhưng anh và cô vẫn xa cách như thế, vẫn xem nhau như khách. Thật không biết tình thế như này sẽ tồn tại được bao lâu.

An Dao buồn bực, thở dài rồi đi lên lầu.

Sáng sớm hôm sau, An Dao dậy sớm. Cô đi ngang qua cửa phòng Bàng Phi rồi dừng lại.

Trước giờ cô chưa từng chủ động gọi Bàng Phi dậy ăn sáng, cô vẫn chưa làm tròn bổn phận của một người vợ.

“Cộc, cộc, cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng không nghe thấy tiếng động gì bên trong. Nếu Bàng Phi đã dậy rồi thì không lý nào không nghe thấy được. Vả lại giờ quan hệ giữa hai người không căng thẳng như trước nữa, nên anh cũng không cần phải vờ như không nghe.

Hay anh đã ra ngoài?

Giờ mới hơn bảy giờ, anh ra ngoài sớm như vậy để làm gì?

An Dao tất nhiên thấy đau lòng. Tuy là vợ chồng, nhưng Bàng Phi đi đâu, làm gì, nghĩ gì cô đều không biết, Lâm Tĩnh Chi thậm chí còn biết rõ hơn cô.

Ngồi ở bàn ăn, An Dao chần chừ một hồi rồi gọi cho Bàng Phi:

“Anh đi đâu vậy?”

“Bệnh viện.”

Bệnh viện? Anh đi thăm Trầm Ngưng Tâm à?

u cũng phải thôi. Trầm Ngưng Tầm vì anh nên mới bị La Lượng đánh đến bị thương nặng, nên Bàng Phi đến thăm cũng là chuyện thường tình.

Chỉ có điều cảm giác đau lòng này là điều khó tránh. Dù Bàng Phi ăn ở tại nhà họ An nhưng cứ như ở với người lạ. Hai người là vợ chồng, nên việc đi thăm Trầm Ngưng Tầm phải để cả hai cùng đi mới đúng, nhưng Bàng Phi chả hỏi cô lấy một câu như thể giữa hai người họ chẳng có mối quan hệ gì vậy.

An Dao nói “Đi cẩn thận” rồi cúp máy. Chuyện này không trách ai được, chỉ trách do bản thân gây ra thôi.



Muốn bù đắp lỗi lầm do chính mình gây nên, thay vì nói suông hãy làm điều gì đó thiết thực và có ích, như thế mới bù đắp được những thiệt hại mà cô đã gây ra cho Bàng Phi.

Ăn xong, An Dao thay đồ rồi đeo chiếc túi nhỏ. Khi không đi làm, trông cô xuề xòa hơn hẳn.

An Lộ từ phòng bước ra. Thấy An Dao cô ta liền tránh mặt nhưng lại chú ý đến phong cách ăn mặc khác thường của chị mình. Cô ta vô cùng tò mò, đứng nép sau cánh cửa rồi hỏi nhỏ: “Nay chị không đi làm à?”

An Dao đang thay giày ở cửa, không buồn nhìn cô ta một cái, nói:

“Đợi chị về rồi nói chuyện của em sau. Nên nói thế nào, em cứ ngẫm cho kĩ đi.”

Nói xong, cô đi thẳng.

Hôm nay cô không định đến nhà hàng nên gọi cho quản lý Tiểu Ngô để anh ta sắp xếp và đảm bảo nhà hàng vận hành như bình thường.

Chẳng phải Bàng Phi đã nắm được nhược điểm của La Lượng rồi sao? Cô nắm rất rõ hành tung của La Lượng, cũng chẳng ai nắm được điểm yếu của La Lượng như cô.

Trong chuyện này, cô là người phù hợp nhất. Chỉ cần giúp được Bàng Phi mới có thể bù đắp cho việc hãm hại Bàng Kim Xuyên và mới có thể hy vọng anh sẽ đối xử tốt với cô như trước kia.

Tay cầm di động run lên vì căng thẳng, một khi đã gọi xong thì cô không còn đường lui, chuyện có thành công hay không thì cô cũng không biết.

Chuyện gì cũng nên thử một lần đã đúng không, nếu đã quyết định rồi thì đâu cần phải chần chừ như thế.

Sau cùng, An Dao bấm điện thoại rồi gọi cho La Lượng.

Ngay sau đó, giọng nói ảm đạm của La Lượng từ bên kia điện thoại truyền đến:

“Mặt trời sắp lặn em mới gọi cho tôi. Nào, có chuyện gì vậy?”

An Dao hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng đang lo lắng rồi nói theo những gì cô nghĩ tối hôm qua:

"La Lượng, anh thật sự hận tôi chứ không yêu chút nào sao?"

La Lượng sửng sốt, hỏi lại: “Ý em là gì?”

“Anh biết đấy, tôi luôn yêu anh, nhưng tôi thật chẳng giờ anh đã chẳng còn yêu tôi. Hôm đấy tôi làm vậy vì bị gia đình ép đến đường cùng, nhưng tôi chẳng ngờ anh lại làm thế với tôi.”

“Em đang nói cái gì vậy?” La Lượng gần như mất kiên nhẫn.

An Dao cứ thế nói tiếp: “Tôi nói tôi vẫn còn yêu anh.”

“Hả? Cái gì? Em nghĩ tôi sẽ tin em sao?” La Lượng không ngốc, vài câu như thế không thể qua mặt được hắn.

An Dao đã đoán được từ trước: “Tôi biết chuyện này rất khó tin, tôi chỉ muốn nói điều đang giấu trong lòng thôi. Được rồi, điều cần nói tôi đã nói hết. Tạm biệt…”

“Khoan đã.” Chiêu lạt mềm buộc này quả là hữu ích, đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của La Lượng:

“Dao Dao, thật ra hôm ấy vì giận quá mất khôn nên tôi mới nói thế. Trong tôi luôn chỉ có em, em cho tôi thêm một cơ hội nhé? Được không?”

Tim An Dao đập dữ dội, cô không ngờ có thể lấy được lòng tin của La Lượng dễ như vậy. Một khởi đầu tốt như thế nhưng vì sao cô lại cảm thấy không đáng tin?

Qua điện thoại La Lượng cứ thúc giục, nhưng An Dao không chú ý mà cúp máy trong hoảng sợ.

Ý tưởng của đêm qua rất hay, nhưng đến lúc làm lại lúng túng.

Vì là lần đầu trải qua chuyện này, nên An Dao cảm thấy lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Không lâu sau, La Lượng gọi lại. Lần này, An Dao bình tĩnh đáp lại chứ không lo lắng như ban nãy.

Cô đồng ý với yêu cầu của La Lượng rồi khóc lóc kể lể việc bị gia đình ép buộc như thế nào, Bàng Phi qua lại với những người phụ nữ khác ra sao, bảo bản thân đáng thương không biết nên làm gì.



“Dao Dao, chỉ cần em rời xa Bàng Phi, tôi sẽ đối xử với em như trước. Tôi vẫn yêu em, và chỉ yêu mình em. Anh thề ngoài em ra anh sẽ không động lòng với bất kì ai.”

Một lời tỏ tình trìu mến như vậy đối với An Dao giống như một sự chiếm hữu ích kỷ hơn, và cô không cảm động chút nào.

Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của cô, tiếp theo là lúc phải dựa vào La Lượng, lấy lòng tin của hắn và từng bước thu thập bằng chứng về tội ác của hắn ta.

Hy vọng mọi chuyện thuận lợi!

“Tinh tinh!” La Lượng gửi địa chỉ cho cô. Đó là một ngôi làng để đi nghỉ mát nằm ở ngoại ô. La Lượng nói hắn đang đợi cô và muốn cô qua đó.

Vị trí địa lý rất hẻo lánh, thậm chí có chuyện gì xảy ra cũng không ai biết. An Dao hơi bất an, do dự không muốn đi.

“Tôi đợi em!” La Lượng gửi tiếp một đoạn tin nhắn thoại.

Nếu không đi, cô sẽ đánh mất lòng tin của La Lượng và như thế kế hoạch của cô coi như đổ sông đổ bể.

Đi!

An Dao bật định vị của điện thoại di động, khởi động xe rồi lên đường.

Di động của Bàng Phi rung lên, tin nhắn của An Dao hiện lên: “Cho tôi một cơ hội để tôi bù đắp lỗi lầm của mình”.

Bàng Phi sửng sốt, tự hỏi vì sao An Dao lại đột nhiên gửi tin nhắn như thế.

Sự việc về khách sạn đã xảy ra được mấy ngày rồi, muốn sửa sai sao không làm sớm mà để đến giờ mới làm?

Anh không muốn suy đoán suy nghĩ của An Dao, thấy cô nói thế anh rất vui.

“Các thủ tục đã làm xong.” Thời Phong cất hóa đơn, Bàng Phi giúp thu dọn đồ đạc còn Lâm Tĩnh Chi đỡ Trầm Ngưng Tâm.

Hôm nay là ngày Trầm Ngưng Tâm xuất viện, nên Bàng Phi mới đến sớm để phụ làm thủ tục với dọn đồ đạc.

Lâm Tĩnh Chi rất tinh tế, cô ấy đỡ Trầm Ngưng Tâm để cô ta bước đi chậm rãi, rồi nhắc nhở cô ấy mỗi khi bước xuống bậc thang.

Trầm Ngưng Tâm vẫn sống ở chỗ của cô, thứ nhất cô có thể chăm sóc cô ta, thứ hai là nơi ở của cô ấy rất ít người biết nên rất an toàn.

Lâm Tĩnh Chi tuy vô cùng bận bịu nhưng chẳng than phiền nửa lời.Vì để cô ấy dính líu đến việc này, trong lòng Bàng Phi rất là áy náy.

Vốn dĩ chuyện An Lộ đánh cô ấy đã khiến anh cảm thấy thẹn với Lâm Tĩnh Chi, nay lại bởi Trầm Ngưng Tâm đắc tội với La Lượng mà phiền cô ấy chăm sóc cô ta, mà anh chẳng thể làm gì. Một cô gái phải chịu khổ vì một người đàn ông mà đến một câu oán trách cũng không có, Bàng Phi tài giỏi đến đâu mà đời này có thể gặp một cô gái tốt như Lâm Tĩnh Chi.

“Sao cậu nhìn tôi?” Lâm Tĩnh Chi đeo tạp dề chuẩn bị nấu cơm, thấy Bàng Phi nhìn cô chằm chằm nên thắc mắc.

Bàng Phi ôm cô từ sau, bao sự áy náy trong lòng đều không thể diễn tả thành lời. Anh nói: “Thật xin lỗi!”

Ba chữ này khiến Lâm Tĩnh Chi ngạc nhiên, cô làm tất cả những điều này là vì tình yêu của mình với Bàng Phi, cũng chẳng cần báo đáp, càng không hy vọng xa vời rằng Bàng Phi có thể vì mình mà ly hôn với An Dao. Với cô, giấy đăng ký kết hôn không quan trọng đến thế, chỉ cần trong lòng Bàng Phi có cô là được.

Xin lỗi hay xấu hổ gì chứ, cô không muốn những thứ viển vông như thế, đừng làm như đang nợ ai đó gần ba trăm tỷ như thế.

“Về sau đừng nói những câu như thế.” Lâm Tĩnh Chi bĩu môi trông cực kỳ đáng yêu.