Cực Phẩm Rể Quý

Chương 14: Lâm Tĩnh Chi đáng yêu uyển chuyển



An Dao trở về phòng mới phát hiện trêи điện thoại di động là tin nhắn Bàng Phi gửi đến, sau đó lại nhận được điện thoại của Lâm Tĩnh Chi, biết được Bàng Phi dùng một viên gạch để đổi lấy cơ hội của Đỗ Bằng.

Bây giờ cô đã có thể lý giải được tại sao lúc ấy Bàng Phi tức giận như vậy, chỉ là, muốn cô đến chỗ Bàng Phi để xin lỗi, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Cô không ép anh phải lấy gạch tự đánh mình như vậy.

Giấc ngủ lần này của Bàng Phi thật sự không hề yên ổn, đầu óc giống như bị nhồi nhét đủ thứ, khi thì nghĩ đến hình ảnh mưa bom bão đạn, khi thì nghĩ đến hình ảnh em gái đang bệnh nặng nằm trêи giường, rồi lại nghĩ đến chuyện của An Dao và La Lượng.

Trằn trọc nghiêng bên này đến bên kia, mãi đến sáng mới ngủ.

Phòng bên cạnh truyền đến âm thanh mở cửa đóng cửa, An Dao đi làm, em vợ và mẹ vợ cũng lần lượt rời đi, lúc này bên tai cũng cảm thấy yên tĩnh hơn.

Ngủ một giấc đến 3 giờ chiều, bây giờ phải thức dậy tìm gì đó để ăn rồi còn đi làm.

Mọi người đều tập trung lo làm công việc của mình, không ai để ý tối qua Bàng Phi đã trải qua chuyện gì.

Gần tan tầm, Lâm Tĩnh Chi áy náy nên đến thăm anh, liếc mắt một cái thì nhìn thấy túi chườm trêи đỉnh đầu.

“Sưng to như vậy, đủ biết lực của tay cậu mạnh thế nào rồi, đừng nhúc nhích, tôi bôi cho cậu ít thuốc.” Lâm Tĩnh Chi cầm lấy hộp thuốc, để Bàng Phi ngồi yên, còn cô ấy thì tự mình bôi thuốc cho Bàng Phi.

Bàng Phi ngồi, còn Lâm Tĩnh Chi đứng, mà một bộ phận nào đó của cô ấy, lại đối diện với hai mắt Bàng Phi.

Ế…

Tư thế này thật sự là…

Bàng Phi không muốn nhìn trộm, nhưng Lâm Tĩnh Chi cứ luôn quay tới quay lui trước mặt anh, bộ phận kia vẫn cứ ngay hướng tầm mắt của anh, muốn tránh cũng không tránh được.

Từ sau khi cùng An Dao mây mưa một trận, nơi nào đó của Bàng Phi hình như đã trở nên đặc biệt nhạy cảm, bị kϊƈɦ thích một chút là dễ dàng nổi phản ứng.

Không được, như thế này lúng túng quá.

“Tôi bôi thuốc đỏ cho cậu, cậu nhớ chú ý một chút, mấy ngày này đừng đụng nước.” Sau khi Lâm Tĩnh Chi bôi thuốc kỹ càng, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng thổi vào vết thương trêи cánh tay Bàng Phi, cúi người một cái, cảnh xuân lộ ra càng thêm lộ liễu hơn.

“Ừng ực!” Bàng Phi hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cũng không ngờ được, thì ra Lâm Tĩnh Chi cũng có bộ dáng như vậy, so với An Dao cũng không kém cạnh.

Đều là phụ nữ, An Dao mạnh mẽ cường thế, nhưng Lâm Tĩnh Chi lại dịu dàng đáng yêu. Bàng Phi thậm chí còn nghĩ, nếu An Dao có một phần mười ôn nhu của Lâm Tĩnh Chi thôi, anh cũng sẽ không sinh ra ý nghĩ ly hôn.

“Quản lý Lâm…”

“Gọi tôi chị Lâm đi, bây giờ tôi không phải là quản lý của cậu.” Lâm Tĩnh Chi buông bình thuốc xuống, ngồi xuống ghế đối diện Bàng Phi.

Cho dù cô ấy một câu cũng không mở miệng đi nữa, cũng là kiểu mỹ nhân tao nhã, khó trách Đỗ Bằng đối với cô ấy nhớ mãi không quên như vậy.

“Chị Lâm, hôm nay Đỗ Bằng tới quán rượu sao?”

Lâm Tĩnh Chi nhẹ nhàng cười, vỗ vai Bàng Phi hai cái: “Cái này cậu đừng để ý tới, công việc An tổng giao cho cậu cậu hoàn thành là được. Hãy nhớ buổi tối bôi thuốc thêm lần nữa, giờ tôi phải đi trước.”

Lâm Tĩnh Chi giống như đang cố ý né tránh.

Mới đầu Bàng Phi còn chưa hiểu vì sao Lâm Tĩnh Chi tránh né như vậy, sau khi nhìn thấy bóng dáng La Lượng xuất hiện ở quán rượu anh đã hiểu, An Dao hiện tại có chỗ dựa là tên La Lượng này, thì không cần Đỗ Bằng làm gì.

Nói cách khác, việc anh chịu một viên gạch là vô ích, nói cách khác, anh bị An Dao đùa giỡn!

An Dao chỉ sợ Bàng Phi nhìn thấy La Lượng xuất hiện ở quán rượu sẽ nổi giận, sẽ gây chuyện, luôn cẩn thận mọi phía, hết lần này tới lần khác không cho La Lượng đi cửa chính. Hôm nay là một ngày yên tĩnh vô cùng, nên cô cho rằng Bàng Phi vẫn không phát hiện ra La Lượng.

Cũng may hai người đi làm thì tách nhau ra, mau chóng dẫn La Lượng rời khỏi nơi này là được rồi.

“Sao anh lại đến quán rượu?”

“Em tức giận sao?”

An Dao có chút tức giận, nhưng nghe La Lượng hỏi như vậy, cô lại không thể nào giận được.

La Lượng trong lòng luôn có cô, ăn cơm đi ngủ thậm chí đi vệ sinh cũng đều nghĩ đến cô, hôm nay đi ngang qua nơi này nên đặc biệt tiến vào thăm cô, còn mang cho cô món ăn cô thích nhất.

Thứ tình cảm này, sao có thể nói là dễ dàng khắc chế được, lúc trước là cô nhẫn tâm vứt bỏ La Lượng như vậy, thời gian dài trôi qua rồi, La Lượng vẫn còn có tâm niệm đến cô, cô nên vui mừng mới đúng.

Nhưng cô vẫn còn có người chồng giả Bàng Phi ở đây, người khác không biết, nhưng Lâm Tĩnh Chi biết.

An Dao không muốn để cho người khác cảm thấy cô là loại phụ nữ có bát ăn còn nhìn vào nồi, cho nên cô hy vọng tình yêu của La Lượng có thể khắc chế một chút, không nên sốt sắng như vậy.

“Được, sau này anh đều nghe lời em.” La Lượng đưa tay vén tóc mai bên tai cho cô, lại bị An Dao theo bản năng né tránh.

“Em… Em sẽ mời anh ăn tối.”

Mọi người đều đi cả, toàn bộ bộ phận hậu cần giờ còn một mình Bàng Phi, hiện tại vô cùng thanh tịnh, nhưng cũng thanh tịnh quá mức dị thường rồi.

Cứ khi nào anh ở trong môi trường vô cùng yên tĩnh như vậy, đầu anh giống như một động cơ chạy ở tốc độ cao, không có một khắc nào có thể nhàn rỗi được.

An Dao lựa chọn tìm kiếm sự trợ giúp của La Lượng, anh có thể hiểu được, dù sao, La Lượng có một người ba thập phần tuyệt vời, Đỗ Bằng cũng không cách nào so sánh. Huống hồ, La Lượng nhất định sẽ giúp cô, mà Đỗ Bằng thì chưa chắc, đổi lại là anh, khẳng định cũng sẽ chọn về phía La Lượng.

Lúc này anh trầm mặc chưa từng có, nhưng đây chỉ là bề ngoài, chỉ có mình anh biết, nội tâm anh không cam lòng.

Bất luận anh cố gắng thế nào, cũng không có khả năng chứng minh năng lực của mình, trong mắt An Dao, anh vĩnh viễn không thể sánh ngang với La Lượng.

Hai ngày trôi qua, Bàng Phi mỗi ngày đi làm đúng giờ, có công việc thì làm bất kể chuyện gì, không có công việc thì đi ngủ.

Thời gian làm việc của hai người không giống nhau, cơ bản không gặp nhau nhiều, ngược lại như vậy cũng rất hòa bình.

Cuộc sống an ổn như vậy không qua được mấy ngày, lại bắt đầu sóng to gió lớn.

“Bàng Phi, thật sự cậu và An tổng vẫn là vợ chồng?” Đối với câu hỏi này của Lâm Tĩnh Chi, Bàng Phi thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Anh thản nhiên “Ừm” một tiếng, mắt nhắm lại cũng không hé ra một chút.

“Hai người thật sự là đôi vợ chồng kỳ quái nhất mà tôi từng gặp, hầy, bình thường hai người đều không giao tiếp sao?”

Bàng Phi nghe ra Lâm Tĩnh Chi đây là có ý muốn nói gì đó: “Chị Lâm, chị muốn nói gì vậy?”

Lâm Tĩnh Chi cũng không quanh co: “Ngày hôm trước cậu hỏi tôi Đỗ Bằng có đến quán rượu hay không, lúc ấy tôi không trả lời cậu, là bởi vì tôi không biết nên trả lời thế nào. Cậu nói An tổng nhìn chằm chằm Đỗ Bằng thật lâu, chuyện này thật vất vả mới có chuyển biến tốt, cô ấy lại đột nhiên nói không cần đi gặp Đỗ Bằng nữa, bảo rằng cự tuyệt với gã.”

“Chuyện này còn chưa qua hai ngày, lại bảo tôi liên lạc lại với Đỗ Bằng, cậu nói xem, rốt cuộc cô ấy nghĩ thế nào vậy?”

Nghĩ như thế nào nữa, La Lượng của cô không đáng tin cậy chứ sao!

Lời này Bàng Phi không nói ra, anh vẫn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ: “Không biết.”

“Bàng Phi, cậu ngồi dậy trước đã.” Lâm Tĩnh Chi lắc lắc cánh tay anh, khiến anh không thể ngủ được.

Bàng Phi thật sự coi Lâm Tĩnh Chi là chị gái, cho anh cơ hội, lại nhiều lần giúp đỡ anh, vừa ôn nhu vừa thiện lương, cũng là nơi anh dừng chân khi mệt mỏi.

“Chị Lâm, tôi thật sự không biết.” Bàng Phi ở trước mặt Lâm Tĩnh Chi không thể hung hăng được.

Lâm Tĩnh Chi gật gật đầu: “Lời này tôi tin tưởng, nhưng hiện tại An tổng bảo tôi vô luận như thế nào cũng phải xử lý Đỗ Bằng, nhưng thật sự làm khó tôi quá. Đỗ Bằng hẹn tôi gặp tối nay, tôi lo lắng gã… Cậu có thể đi với tôi không?”

Để cho một mình Lâm Tĩnh Chi đi Bàng Phi không yên tâm, việc này không cần phải nói, nhất định phải đồng ý.

“Tôi tìm cho cậu một người thay ca đêm nay, bây giờ chúng ta đi thôi.”

Hóa ra đã có chuẩn bị mà đến.

Bàng Phi nhìn bóng lưng thướt tha của Lâm Tĩnh Chi, nói đùa: “Chị Lâm, chị sợ Đỗ Bằng, không sợ tôi sao?”

Lâm Tĩnh Chi sửng sốt một chút, đại khái là không nghĩ tới Bàng Phi sẽ đùa giỡn cô ấy như vậy.

Bàng Phi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao, thân phận của anh ở trước mặt Lâm Tĩnh Chi chính là người đã có vợ!

“Nói giỡn thôi, đừng nghĩ là thật.”

Xe của Lâm Tĩnh Chi là một chiếc BMW X-Series, ngoại hình tao nhã, ngược lại rất phù hợp với khí chất của cô ấy.

Hiện tại cùng lắm mới hơn bảy giờ, cách thời gian gặp mặt Đỗ Bằng còn hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ xuất phát là quá sớm.

“Chị Lâm, không cần phải đi sớm như vậy chứ?”

“Trước tôi dẫn cậu đi mua quần áo đã, Đỗ Bằng hẹn gặp tôi ở một nhà hàng phương Tây cao cấp, tôi sợ cậu ăn mặc như vậy người ta đến cửa cũng không cho cậu vào.”

Quen thuộc với nhau, nói chuyện cũng không cần phải quá ngại ngùng nữa.

Bàng Phi nói đùa: “Phải tốn không ít tiền đó, tôi cũng không có tiền trả lại cho chị đâu.”

“Không cần cậu trả, tôi tặng.”

Lâm Tĩnh Chi trực tiếp dẫn Bàng Phi đến một cửa hàng âu phục cao cấp, một bộ âu phục được mang ra, tốn hơn bốn vạn, đây vẫn là hàng trung bình, giá cả chiết khấu tính toán lại cũng phải hơn ba vạn.

Bàng Phi không cần, Lâm Tĩnh Chi một hai nhất định phải mua.

Thứ nhất, vì cảm tạ lần trước Bàng Phi giúp cô ấy giải vây, thứ hai, buổi gặp đêm nay, chính là hồng môn yến, Lâm Tĩnh Chi không biết nên biểu đạt cảm kϊƈɦ đối với Bàng Phi như thế nào, chỉ có thể bồi thường bằng những bộ quần áo này.

Xô đẩy qua lại, khó tránh khỏi có chút tiếp xúc thân thể, trái tim Bàng Phi lại bắt đầu ngứa ngáy tê dại, cũng may, Lâm Tĩnh Chi không phát giác.

Đợi đến thời gian vừa đúng, hai người đi tới điểm hẹn gặp mặt Đỗ Bằng.

Đỗ Bằng đã bao toàn bộ nhà hàng phương Tây này, vốn định tối nay có thể bắt được Lâm Tĩnh Chi, nhưng khi bóng dáng Bàng Phi xuất hiện bên cạnh Lâm Tĩnh Chi, khuôn mặt của gã nhất thời sa sầm xuống.

“Lâm tiểu thư, cô là có ý gì?” Đỗ Bằng đen mặt hỏi.

“Ông chủ Đỗ, đây là tài xế của công ty chúng tôi, tôi sợ tôi uống quá nhiều không có cách nào lái xe, nên gọi cậu ấy tới, không có ý gì khác.” Lý do này Lâm Tĩnh Chi đã sớm nghĩ ra.

Đỗ Bằng cũng không ngốc, không dễ lừa gạt như vậy: “Thay lái thôi, đi ra ngoài chờ là được rồi.”

Sắc mặt Lâm Tĩnh Chi khó coi, hiển nhiên không ngờ nên không biết phải ứng phó như thế nào.

Bàng Phi thản nhiên: “Nếu như tôi nhớ không lầm, hôm nay là ngày quản lý Lâm chúng tôi đến thăm người thân, không tiện uống rượu, nên tôi sẽ thay thế.”

Mặt Đỗ Bằng còn đen hơn đáy nồi, mà Lâm Tĩnh Chi vừa muốn cười lại không dám cười, lý do như vậy mà vẫn có thể nghĩ ra, thật sự kỳ lạ mà.

Lâm Tĩnh Chi đi thẳng tới chủ đề, thể hiện ý định lần này, hy vọng Đỗ Bằng có thể cho một cơ hội khác.

Đỗ Bằng hiển nhiên là đối với việc hợp tác không có hứng thú gì, hiện giờ Lâm Tĩnh Chi lại không chịu uống rượu, kế hoạch tối nay chắc lại hỏng bét rồi, giờ làm cho gã một chút hứng thú cũng không có, nhanh chóng uống hai ngụm rượu rồi đứng dậy rời đi.

Bàng Phi đè tay gã lại, khiến Đỗ Bằng càng thêm khó chịu: “Mày làm gì vậy?”

“Ông chủ Đỗ lần trước nói cho một cơ hội, lần này lại nói không được, cũng nên cho một lý do. Nếu là bởi vì An tổng chúng tôi trước đó cự tuyệt mà không suy nghĩ, nên ông chủ Đỗ hẳn không khỏi tức giận một chút.”

“Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ông chủ Đỗ cần gì phải bực bội với một người phụ nữ.”