Cực Phẩm Rể Quý

Chương 145: Thề trước mặt mọi người



 

 

An Kiến Sơn và Tào Tú Nga theo sát sau đó cũng đều nghẹn họng, nghĩ đến sự tình sẽ rất nghiêm trọng, nhưng không nghĩ rằng lại nghiêm trọng tới mức này.

An Dao bảo vệ La Lượng không nói, lại còn nói những lời lạnh nhạt đến người nhà còn không nhìn được nữa.

“An Dao. Con nói cái gì thế, Bàng Phi là chồng của con đấy. Mau, con mau giải thích với thằng bé đi, con không phải có ý đó, mau lên...” Tào Tú Nga sắp lo tới phát khóc rồi, chỉ cho đến giây phút này bà mới phát hiện Bàng Phi quan trọng tới nhường nào ở trong cái nhà này..

Mặc dù bà không giống An Lộ luôn nói tốt Bàng Phi ngoài miệng, thậm chí thường nhà còn giúp An Dao trách móc Bàng Phi không đúng, nhưng bà không biết rằng cái tốt của Bàng Phi sớm đã khắc ghi trong lòng bà rồi, anh đã không chỉ còn là con rể nữa mà là một thành viên trong nhà họ An.

Chỉ có người nhà mới không tính toán đúng sai, vì vậy bà mới dám nói giúp cho Bàng Phi như thế.

Nhưng bây giờ,, bà có thể cảm nhận rõ ràng rằng Bàng Phi muốn rời khỏi nhà họ An, không giống như trước đó chỉ là tạm thời rời đi, mà là rời đi hoàn toàn, rời đi vĩnh viễn, người đàn ông trầm lặng không thích nói chuyện này có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở nhà họ An nữa, vĩnh viễn sẽ không gọi bà là mẹ nữa, vĩnh viễn sẽ không cẩn thận nấu món mướp đắng nữa, vĩnh viễn sẽ không.

An Dao lo lắng bản thân sẽ mềm lòng, cố gắng không nhìn gương mặt thất vọng đến ngây ra như khúc gỗ, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, đều sắp bị cô lén lút lau đi của Bàng Phi.

“Mẹ, mẹ hiểu sai rồi, có chính là có ý đó. Người nên rời đi là anh ấy, anh ấy vốn dĩ không nên xuất hiện trong căn nhà này.”

Lo sợ bản thần không đành, An Dao quyết định nhanh chóng cắt đứt, cô nói chuyện càng lúc càng quá đáng, càng tuyệt tình cũng tốt.

“Sao thế? Còn chưa đi à, lẽ nào còn ddinhj để tôi đem kiệu tới rước anh ra?”

“Tôi biết rằng anh vẫn còn thích tôi, đừng nằm mơ nữa, anh có giỏi giang hơn nữa thì làm được gì chứ, vẫn chỉ là thằng không có tiền không có quyền đi làm công ăn lương mà thôi, anh xứng với tôi không?”

“Cút đi, còn muốn tôi nói thêm mấy lần nữa à?”

An Kiến Sơn ôm lấy ngực, ngọn lửa tức giận khiến ông ta không thở nổi, quay lưng lại.

“Lão An!” Tào Tú Nga lập tức đỡ lấy ông ta, nước mắt trào ra như lũ lụt.

Xong rồi, cái nhà này hoàn toàn xong rồi.

An Dao cũng rất lo lắng cho ba, nhưng An Kiến Sơn bất luận thế nào cũng không cho cô lại gần, bàn tay bất lực tát xuống mặt cô, không đau, đau cũng là đau trong lòng, còn đau hơn cả dao cứa.

“Cút! Mày cút đi cho tao...” An Kiến Sơn tức giận nhưng bất lực, gương mặt tái mét lạ thường.

An Dao không dám tiếp tục chọc giận ba nữa, cắn răng rời đi, khi đi ngang qua Bàng Phi, trong lòng cô âm thầm nói câu “Xin lỗi””.

Xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi.

An Dao cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Từ đầu tới cuối Bàng Phi người trong cuộc vẫn đứng ngây người ra, biểu cảm cứng đờ, ánh mắt trống rỗng thất thần.

Chẳng ai biết được anh đang nghĩ gì trong lòng, cũng chẳng ai biết được tâm trạng ngay lúc này của anh như thế nào?

Bàng Phi không có tâm trạng gì cả, bởi vì trong đầu bây giờ hoàn toàn trống rỗng, bị An Dao kϊƈɦ thích tới mức như bị ai đó rút hết nào đi. Đây là một loại bản năng từ chối, khi con người đối mặt với hiện thực mà họ không bằng lòng chấp nhận sẽ xuất hiện tình trạng này.

Nhưng tình trạng này dù gì cũng sẽ không duy trì quá lâu, hiện thực dù gì cũng vẫn phải đối mặt.

Bóng lưng vô tình đó lướt qua dứt khoát tới vậy, giọng nói mỉa mai đắc ý đó lại như ruồi muỗi vo ve bên tai...

Đủ rồi, đủ rồi!

Tình yêu của anh có thể chấm dứt tại đây rồi, chấp niệm đối với An Dao cũng nên buông xuống rồi.

Anh từ từ cởi áo, cởi thắt lưng da, cởi quần...

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết anh có ý gì?

Chiếc áo này, chiếc quần này đều là dùng tiền của nhà họ An để mua, bây giờ anh đem những thứ này trả cho nhà họ An, sau này anh với nhà họ An chấm dứt tại đây, không còn liên quan gì đến nhau nữa.



An Kiến Sơn hiểu được ý của Bàng Phi than thở lên tiếng: “Đừng...Bàng Phi, đừng mà...Con là một thành viên của nhà họ An, không được rời khỏi nhà họ An...”

Bàng Phi ưỡn ngực thẳng lưng giống như chưa nghe thấy gì vậy.

An Dao cũng ngây người ra, không ngờ rằng Bàng Phi lại dùng cách này để cắt đứt mối quan hệ với nhà họ An, như này còn tàn nhẫn hơn cả việc ly hôn.

Anh thà rằng vứt bỏ lòng tự trọng của một người đàn ông cũng không nhận bất cứ lợi ích nào từ nhà họ An, cho dù là một cây kim một sợi chỉ cũng không cần.

Đây là sự cắt đứt quyết liệt, không có khả năng nào có thể hòa giải.

“Vù” một tiếng, trong đầu của An Dao như vừa bị một cú sét đánh trúng, hoàn toàn trống rỗng.

Không thể có khả năng!

Không thể có khả năng nào nữa!

Từ nay hai người sẽ không còn chung đường nữa.

Có muốn quay đầu lại không?

Không, không dám quay đầu, bản thân hết lần này đến lần khác xát muối lên trái tim của Bàng Phi, có tư cách gì để xin tha thứ chứ?

Nhưng mà, sự cố gắng chống đỡ trong lòng cô sớm đã bị cuốn trôi đi, cô bây giờ đang cố gắng liều mạng để kiểm soát không cho bản thân mình được mất kiểm soát, nhưng nỗi đau cực lớn sao lại có thể dễ dàng kiểm soát được cơ chứ?

Thật là khó, thật là vất vả, An Dao lo sợ bản thân sẽ bị lộ tẩy, không dám dừng lại lâu, kéo mở cửa xe ngồi vào bên trong.

Nước mắt như nước lũ tuôn trào, ohair nhanh chóng lau đi không được để La Lượng nhìn thấy.

Nhưng có lâu thế nào cũng không hết được, nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào..

Từ trước tới nay không hề biết rằng bản thân mình lại mau nước mắt tới vậy.

La Lượng ha ha cười lớn bước vào xe, đưa An Dao rời đi.

Tào Tú Nga khóc lóc cầu xin Bàng Phi đừng đi, nhưng việc khóc lóc cầu xin này sớm đã không còn tác dụng gì với Bàng Phi.

Từ giây phút anh cởi bỏ quần áo, anh đã quyết định từ này về sau sẽ không còn liên quan gì tới nhà họ An nữa.

Là tất cả người...Nhà họ An.

An Lộ bị làm ổn tỉnh dậy, không hề biết chuyện gì cô ta chỉ thấy mẹ Tào Tú Nga khóc lóc sướt mướt, ba An Kiến Sơn nằm trêи ghế sô pha sắc mặt tái mét: “Mẹ, có chuyện gì thế?”

“Anh rể con...Anh rể con đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa...” Tào Tú Nga nghẹn ngào không nói lên lời, trong tay cầm lấy quần áo mà Bàng Phi để lại.

An Lộ lập tức trợn tròn mắt: “Đây...Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”

Chẳng ai có thể nói cho cô ta biết sự thực, bởi vì Tào Tú Nga thì khóc sướt mướt, An Kiến Sơn thì hoàn toàn không nói lên lời.

Bộ quần áo này...Cô ta chỉ nhớ rằng nó là bộ quần áo mà buổi tối nay Bàng Phi mặc, nhưng bây giờ lại ở đây...Trừ khi, Bàng Phi không mặc gì rời đi.

Không biết mục đích của tình cảnh lúc đó là gì, cô ta không cách nào có thể tưởng tượng được Bàng Phi rời đi trong tình huống thế nào, nhưng vẫn có thể ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này.

“Con ra ngoài đi tìm anh rể.”

Điện thoại, ví tiền, thẻ ngân hàng...

Đây đầu là những thứ khi kết hôn An Dao chuẩn bị cho anh, Bàng Phi không đem theo bất cứ thứ gì.

Trời rất tối, Dung Thành lại rất lớn nên đi đâu tìm đây?

Những nơi mà Bàng Phi có thể đi không nhiều, không phải ở chỗ của Thời Phong thì là ở chỗ của Lâm Tĩnh Chi, gọi điện thoại hỏi từng người một là được.

Cô ta gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Chi trước, ngày trước mỗi lần Bàng Phi không trở về đều là ở chỗ của Lâm Tĩnh Chi, nhưng lần này thì không, đến Lâm Tĩnh Chi cũng không biết Bàng Phi đã đi đâu.



“Chị có dám thề là chị không nói dối không?”

“Tôi xin thề, nếu như tôi nói dối thì tôi sẽ không được chết yên.”

Bàng Phi mất tích Lâm Tĩnh Chi cũng rất lo lắng, Trầm Ngưng Tâm nghe nói Bàng Phi xảy ra chuyện cũng đi theo tìm kiếm.

Bàng Phi cũng không tới chỗ của Thời Phong, mọi người thực sự cũng không biết rằng anh còn có thể đi đâu nữa?

“Hay là báo cảnh sát đi?” Trầm Ngưng Tâm rất lo lắng, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp báo cảnh sát.

Lâm Tĩnh Chi bình tĩnh hơn cô ta nhiều, Bàng Phi đâu có phải là trẻ con đi lạc, là anh tự trốn đi mà thôi, cảnh sát đi đâu tìm anh chứ? Huống hồ với bản lĩnh của Bàng Phi, nếu như anh không muốn bị người khác tìm được thì cảnh sát chắc chắn không thể nào tìm ra anh.

Tình trạng của sự việc lần này dường như vô cùng nghiêm trọng, Lâm Tĩnh Chi cố gắng tự giữ bình tĩnh cho bản thân mình, nghĩ lại xem Bàng Phi có thể đến những nơi nào?

Từ chín giờ tối cho đến hai giờ sáng, mấy đám người vẫn luôn tìm anh ở khắp nơi, những nơi anh có thể đi, những nơi có thể đều đã tìm hết một lượt, nhưng chẳng thấy anh ở đâu cả.

Mọi người gọi điện thoại cho nhau thông báo tin tức, càng tìm càng thất vọng.

“Hay là để tôi tới chỗ anh ấy từng ở trước đây xem sao, nói không chừng anh ấy đến đó cũng nên.” Trầm Ngưng Tâm quá sốt ruột thử tất cả mọi cách, thực sự là không còn cách nào nữa rồi.

Sau khi ba người tách nhau đi, Lâm Tĩnh Cho lại tới những nơi cô ấy và Bàng Phi từng tới qua tìm một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy.

Người hiểu Bàng Phi nhất là cô ấy, nếu như đến cô ấy đều không tìm thấy Bàng Phi, thì người khác càng không thể tìm thấy.

Lâm Tĩnh Chi cố gắng nhớ lại từng ký ức của cô ấy với Bàng Phi, hy vọng có thể tìm thấy một chút manh mối từ đó.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng lóe qua đầu cô.

Cô ấy nhớ tới rất nhiều đêm khi cô ấy mở mắt ra đều phát hiện Bàng Phi đang đứng trước cửa sổ hút thuốc nhìn về nơi xa xăm, đó chính là...Hứng của quân khu Đông Nam.

Bàng Phi vẫn luôn nói ngoài miệng rằng anh đã chấm dứt cuộc sống quân ngũ rồi, nhưng thực chất từ trước tới nay anh chưa từng nguôi ngoai nỗi ám ảnh về việc bị xuất ngũ.

Từ Dung Thành muốn nhìn thấy quân khu Đông Nam thì chỉ có núi Ngưu Đầu mà thôi.

Lâm Tĩnh Cho lái xe về hướng núi Ngưu Đầu, giữa đường đi trời đổ mưa, lách ta lách tách.

Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Bàng Phi lại cởi trần không mặc quần áo, cho dù là cơ thể bằng sắt cũng không thể chịu nổi.

Sau khi tới núi Ngưu Đầu, Lâm Tĩnh Chi dầm mưa leo lên núi, nước mưa làm Lâm Tĩnh Chi ướt như con chuột lột, những cảnh cây và dây leo cứa vào phần da lộ ra bên ngoài của cô ấy, dưới chân thì trơn trượt, chỉ cần không để ý rất dễ dàng bị trượt chân ngã xuống.

Những thứ này đều không thể ngăn cản cô ấy, chỉ cần trong lòng vẫn nghĩ tới anh, con đường có khó khăn hơn nữa thì vẫn có thể đi tiếp.

Trêи thực tế cô ấy cũng không biết rằng lần này liệu có thể tìm thấy Bàng Phi hay không, không thử xem sao thì làm sao mà biết được chứ?

Cả đoạn đường gập ghềnh cuối cùng cũng sắp tới nơi cao nhất của ngọn núi rồi.

Trong làn mưa, một dáng người đứng thẳng tắp đập vào tầm mắt của Lâm Tĩnh Chi, cho dù không mặc quần áo thì Bàng Phi vẫn rất kiên cường chính trực.

Anh ngây ngốc đứng ở đó mấy tiếng đồng hồ?

Nhiệt độ buổi đêm ở trêи núi vốn dĩ rất thấp, lại thêm trời đổ mưa, nhiệt độ lại càng xuống thấp, Bàng Phi lại thờ ơ với sức khỏe thế sao?

Lâm Tĩnh Chi không khỏi đau lòng, nhưng cô không muốn nhìn thấy Bàng Phi tự hành hạ mình như thế, cho dù có hét lớn, khóc lóc hoặc thế nào đấy đều được, đừng đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa.

Ôm chặt lấy Bàng Phi, mũi của Lâm Tĩnh Chi vô cùng nghẹn ngào: “Cậu làm gì thế này, tại sao lại đi tự hành hạ bản thân mình thế chứ? Cậu có biết rằng tôi rất lo lắng cho cậu không?”

Gương mặt đần ra như khúc gõ của Bàng Phi sau khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Chi cuối cùng cũng có chút rạng rỡ, bản thân mình đã đứng ở đây lâu như vậy rồi sao?

Lâm Tĩnh Chi rất đau lòng, ập vào trong lòng anh, từ trước đến nay ở trước mặt Bàng Phi cô ấy vẫn luôn dịu dàng hiền thục, rất ít khi lại mất lý trí như lúc này, nhưng giây phút này, cô ấy thực sự đã không kiểm soát được chính mình nữa rồi.