Cực Phẩm Rể Quý

Chương 156: Sơ thẩm



Cô ta không kiêng kỵ, nhưng Thời Phong lại kiêng kỵ, người phụ nữ này chuyện gì cũng có thể làm ra, Thời Phong thật sự rất sợ cô ta.

Rất khó để hòa hợp với Trầm Ngưng Tâm, nhưng An Lộ không thể gây ra bất kỳ hiểu lầm nào.

Trầm Ngưng Tâm lại không hề bận tâm, sớm đã biết tính tình trẻ con của An Lộ, cô ta không cần để tâm đến An Lộ, còn bảo Thời Phong nhường An Lộ một chút.

"Làm cái gì đấy? Tôi không phải trẻ con." Kế hoạch của An Lộ bị phát hiện, cô ta mất hứng quấn lấy bọn họ, tức giận quay về giường bệnh của An Dao.

Tào Tú Phương vẫn đang khuyên nhủ An Dao chủ động đi tìm Bàng Phi để làm hòa, bà đã nói rất nhiều lần rồi, nói không mệt mỏi.

"Mẹ, mẹ có thể để cho chị con nghỉ ngơi thật tốt được không? Nếu không còn gì, mẹ và ba mau về nhà nghỉ đi, con và anh rể ở đây chăm sóc chị là được.".

||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||

An Lộ không còn là An Lộ trước đây nữa rồi, muốn nói gì đều sẽ không để ở trong lòng, giờ cô đã học được cách nhìn bầu không khí, nên nói gì và không nên nói gì. Hai chị em đối diện không nói câu nào, bầu không khí luôn có chút kỳ quái.

Sau khi Bàng Phi đi vào, An Lộ lại có lời không thể nói hết với Bàng Phi, nói đến cách chăm sóc An Dao, Bàng Phi lại buột miệng nói: "Tôi để sẽ để Tĩnh Chi thay tôi chăm sóc theo ca…"

Tĩnh Chi...

Bàng Phi đột nhiên nhận ra rằng anh đã không gặp Lâm Tĩnh Chi trong một thời gian dài, điều này là không nên.

Bàng Phi nhanh chóng gọi cho Lâm Tĩnh Chi, nhưng điện thoại đã tắt.

Một linh cảm xấu đang dâng lên trong lòng anh, sau đó anh liền bỏ đi mà không thèm nói lời nào.

An Dao không trách anh, nhưng cô cảm thấy rằng sự tái hợp giữa cô và Bàng Phi đã trở nên rất xa xôi.

Bàng Phi đến khách sạn lúc trước anh thuê cùng Lâm Tĩnh Chi, và mọi thứ trong phòng thuộc về Lâm Tĩnh Chi đều biến mất, không có gì còn lại, không một lời nói, không có giao phó, như thể người con gái này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Bàng Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc Lâm Tĩnh Chi sẽ rời đi, chưa bao giờ, anh đã coi Lâm Tĩnh Chi là một phần của cuộc đời mình, như bàn tay, như da thịt, như trái tim...

Anh rất đau lòng, nhưng anh lại bất lực, bởi vì anh biết Lâm Tĩnh Chi không muốn xen vào giữa anh và An Dao.

Người con gái ngốc nghếch đó luôn đứng ở góc độ suy nghĩ cho người khác trong mọi việc, luôn luôn là đại công vô tư như vậy, đã từng nói phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt, lời hứa còn chưa thực hiện được, nhưng bây giờ cô ấy đã không cho anh cơ hội để làm như vậy.

Bàng Phi thất thần ngồi trong khách sạn một lúc lâu, cho đến khi An Lộ gọi điện và hỏi anh có chuyện gì không.

"Không sao đâu." Bàng Phi không muốn nói với người khác về những chuyện đó. Anh sẽ đi tìm Lâm Tĩnh Chi, anh cũng sẽ trở về nhà họ An, An Dao bây giờ suy yếu, rất cần người chăm sóc. Cô chính là vợ của anh, dù là chồng trêи danh nghĩa thì cũng phải gánh tất cả trách nhiệm này.

Sau khi La Lượng bị bắt, nhà họ La liền đâm đơn kiện, nữ luật sư Lãnh Nhan đã can thiệp vào chuyện này khiến mọi chuyện trở nên vô cùng rắc rối.

Bên kia An Lộ chạy đôn chạy đáo tới tất cả các công ty luật lớn ở Dung Thành, không chỗ nào dám tiếp nhận vụ án, thế lực của nhà họ La đủ khiến người ta kinh hãi.

Cuối cùng, không còn cách nào, cô ta đành phải mời luật sư ở tỉnh bên, nhưng luật sư cũng nói rằng không thể phán bản án cao nhất cho La Lượng, trừ khi họ có thể cung cấp bằng chứng cho thấy La Lượng có liên quan đến buôn bán ma túy hoặc phạm phải các tội hình sự lớn...

"Anh rể, phiên tòa đầu tiên sẽ bắt đầu sau hai ngày tới, chúng ta vẫn cần người của mình làm chứng trước tòa. Điều đó nghĩa là, chị em... chị gái em phải ra toà đúng không?"

Đã là người một nhà, An Lộ còn phải suy xét cho thanh danh của An Dao.

Bất kể mục đích tiếp cận La Lượng là gì, với tư cách là một người phụ nữ đã có gia đình, cô đã từ bỏ Bàng Phi để lao vào vòng tay của La Lượng, sự việc này mà truyền ra bên ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của An Dao.

Có Bàng Kim Xuyên và Trầm Ngưng Tâm làm chứng trước tòa là đủ, cũng không cần thêm một người là An Dao, vì vậy An Lộ muốn bàn bạc với Bàng Phi một chút.

"Chuyện này em nên thảo luận với chị em."



An Lộ vui mừng khôn xiết, cô ta ở đây để xem xét thái độ của Bàng Phi, bây giờ nghe thấy Bàng Phi nói lời này, cô ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

An Lộ nói với An Dao về những lo lắng của cô: "Chú Bàng và Trầm Ngưng Tâm sẽ làm chứng trước toà, chị không cần phải lo lắng, ở nhà dưỡng bệnh tốt là được rồi…"

"Không, chứng cứ của bọn họ chỉ có thể chứng minh La Lượng đánh người, không có chứng cứ và video giám sát, không thể gây hại nhiều cho La Lượng. Chị thì khác, chị có bằng chứng phạm tội của hắn ta, biết rằng hắn có nhiều bằng chứng những việc làm của hắn ta không thể đưa ra ánh sáng. Chị phải ra toà."

"Lúc này chị thật là đại công vô tư, nhưng chị có bao giờ nghĩ rằng vụ việc này lại gây chấn động thế nào không? Hiện tại đang được giới truyền thông chú ý đến. Họ không quan tâm đến kết quả cuối cùng ra sao. Họ quan tâm hơn đến vụ việc này là được trúng mánh lớn rồi, một khi chị ra hầu tòa, chị sẽ ngay lập tức bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió."

"Em biết chị không sợ. Bây giờ chị chỉ muốn đi đẩy ngã La Lượng để bù đắp cho anh rể của em, nhưng sao chị không nghĩ tới. Sức mạnh của dư luận thật khủng khϊế͙p͙. Làm sao chị với anh rể hoà giải được đây?"

An Dao đã nghĩ đến những hậu quả này, nhưng đây không thể là lý do để cô không ra hầu tòa.

Nếu sợ, cô đã không lựa chọn như vậy.

"Em không cần phải thuyết phục chị, chị nhất định phải ra hầu tòa!"

Không phải An Lộ không biết tính tình của An Dao, nhưng dù có nói gãy miệng cô cũng sẽ không đổi ý.

Một khi đã vậy, điều cô ta có thể làm đó là bảo vệ tốt An Dao trước công kϊƈɦ và tổn thương của dư luận.

"Tiểu Mao, anh giúp tôi liên hệ với một số tạp chí truyền thông nổi tiếng."

Trước tiên cô ta phải thủ hạ vi cường, và trước tiên phải khắc họa An Dao trong mắt khán giả thành một hình tượng vì chồng và vì mọi người, đồng thời, cô ta cùng Tiểu Mao trêи mạng cũng tận lực tuyên truyền những hình ảnh đẹp của An Dao cùng Bàng Phi vì mọi người, thu hút được không ít cư dân mạng đồng cảm chia sẻ, còn được lên hot search một lần nữa.

Tại phiên tòa đầu tiên, Bàng Kim Xuyên, Trầm Ngưng Tâm và An Dao đã tới tham dự với tư cách nhân chứng. Khi Bàng Kim Xuyên và Trầm Ngưng Tâm xuất hiện trước tòa, luật sư bào chữa của bên kia luôn tỏ ra rất bình tĩnh. Khi An Dao xuất hiện trước tòa, Lãnh Nhan liền bất ngờ tấn công, hỏi nhiều câu hỏi sắc bén.

Chẳng hạn, là một người phụ nữ đã có gia đình, tại sao An Dao lại nhiều lần qua lại với La Lượng, điều này có nghĩa là An Dao chính là một người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ?

Một ví dụ khác là nhà hàng của An Dao đã nhiều lần nhận được sự giúp đỡ của La Lượng, điều này có nghĩa là An Dao thực sự đi theo La Lượng vì tiền và quyền lực của hắn?

Nói tóm lại, mỗi câu nói của Lãnh Nhanh đều sắc bén, câu nào cũng chứa đầy công kϊƈɦ, khiến An Dao nhất thời cứng họng.

Mọi chuyện hiển nhiên không phải như vậy, nhưng Lãnh Nhan lại rất giỏi ngụy biện, luôn đổi trắng thay đen thay chuyển chủ đề, không chỉ thành công tạo ra cái cớ cho La Lượng mà còn đem An Dao nói thành một người phụ nữ phóng túng.

Ngay cả La Lượng cũng được miêu tả là một tên ngốc si tình.

"Không, không phải như những gì cô nói."

Trong khán phòng, An Lộ tức giận đến mức muốn đứng lên, lại bị Bàng Phi ngăn lại.

Gây rắc rối tại tòa án sẽ chỉ gây thêm rắc rối.

Luật sư bào chữa của bên đối phương rất xuất sắc về tài hùng biện, ngôn từ sắc bén, hoàn toàn không thể coi thường.

Không ai có thể nói rằng vụ kiện có thể đi đến đâu, nếu xét theo tình hình hiện tại thì không mấy lạc quan.

Khi thẩm phán yêu cầu La Lượng khai ra sự thật về hành vi phạm tội của mình, La Lượng luôn tỏ thái độ thành khẩn và hối hận, cho rằng mình không nên dùng ma túy, những các hành vi đánh đập, gây thương tích đều được thực hiện sau khi sử dụng ma tuý nên không kiểm soát được hành vi của chính mình.

Hắn ta nói rằng hắn ta vẫn rất tốt bụng, khi súng chĩa vào đầu An Dao, lòng trắc ẩn trong lòng hắn ta được đánh thức, vì vậy cuối cùng hắn ta không nhắm thẳng vào đầu An Dao, mà là bắn chệch một phát đạn.

Hắn ta cầu xin thẩm phán cho hắn một cơ hội để cải tạo làm lại từ đầu, hắn sẵn lòng hợp tác, thay đổi triệt để và trở thành một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

"Anh... anh nói dối, anh đang nói dối..." An Dao rất kϊƈɦ động mà rống lên trước tòa.

Đã hy sinh lớn như vậy và có nhiều bằng chứng như vậy, sao có thể để bên kia che đậy tất cả những tội ác đó bằng một vài lời nói nhẹ nhàng được chứ?



Cô kêu gọi thẩm phán hãy xem xét cẩn thận rằng không nên thả những kẻ cặn bã như La Lượng...

Hành động này của cô làm thẩm phán và bồi thẩm đoàn không mấy vui vẻ: "Nhân chứng bên nguyên, xin hãy chú ý lời nói và hành động của bản thân."

Trong bản án sơ thẩm, chỉ có ba tội danh của La Lượng được kết tội trước tòa, và những tội danh khác đều bị bác bỏ do không đủ bằng chứng.

Ba năm, nhà họ La chắc chắn sẽ giở trò ở đằng sau, và sâu đó hắn ta có thể sẽ được thả trong vòng chưa đầy ba tháng.

Bản án như vậy rất khó thuyết phục mọi người, nhưng pháp luật chỉ chú ý đến chứng cứ trước mắt, không có chứng cứ hoàn toàn, hết thảy đều là phí công vô ích.

Vẻ mặt của bên nguyên đều trầm xuống, Bàng Kim Xuyên giả vờ làm người thực vật một tháng, sợ rằng nhà họ La sẽ ra tay sau lưng mình, Trầm Ngưng Tâm sợ tới mức không dám tới Thuỷ Vân Gian, An Dao suýt chút nữa mất mạng…

Tất cả những điều này chỉ đổi lấy ba năm tù của La Lượng, quá bất công, thật sự quá không công bằng!

Không có người nào không phục bản tuyên án này hơn Bàng Phi, nhưng sắc mặt của anh lại rất bình tĩnh, trước sau đều không nói lấy một câu, làm người khác không thể nào đoán được tâm tư của anh.

An Lộ ngồi ở bên cạnh rất lo lắng nhìn Bàng Phi: "Anh rể, anh không sao chứ?"

Bàng Phi vẫn không nói, đột nhiên đứng dậy rời đi.

An Lộ muốn gọi anh, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn kìm lại.

Bây giờ có một người cần cô ta chăm sóc hơn là Bàng Phi, đó là An Dao, chị gái của cô ta.

Lãnh Nhan đưa ra những câu hỏi sắc bén trước toà, cốt để khiển trách An Dao vì không tuân theo đạo đức của phụ nữ và vi phạm pháp luật, điều này hẳn đã mang lại rất nhiều tổn thương cho An Dao.

"Chị ơi, đừng nghe những lời vô nghĩa của người phụ nữ điên đó, cô ta chỉ là đang cố tình đổi trắng thay đen mà thôi. Đừng để bị lừa."

An Dao cúi đầu không nói gì.

An Lộ nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô ta cảm thấy xót xa khi nhìn An Dao như thế này.

Tào Tú Phương và An Kiến Sơn ở bên cạnh cũng đang an ủi cô và bảo cô đừng suy nghĩ lung tung, khi gia đình họ bước ra khỏi tòa án, đột nhiên có rất nhiều ánh sáng nhấp nháy mạnh mẽ chĩa thẳng vào họ. Giới truyền thông đổ xô đến bao vây gia đình An Dao, một số micro gần như đâm thẳng vào mặt cô.

"Cô An, cô tìm anh La vì chồng cô không thỏa mãn được cô sao?"

"Tôi nghe nói anh La thường đưa cô ra vào các địa điểm xa hoa. Cô tiếp cận anh La là bản thân vì yêu thích sự phù phiếm?"

"Nếu cô yêu anh La, tại sao không ly hôn với chồng mình? Có phải vì cô thích cảm giác ăn vụng phải không?"

...

Từng chữ từng chữ như một tảng đá đè nặng lên lòng An Dao.

An Lộ, Tào Tú Phương và An Kiến Sơn liều mạng xua đuổi đám phóng viên vô lương tâm: "Cút đi, cút đi!"

"Xin lỗi, tại sao các người lại tức giận như vậy, có phải vì câu hỏi của chúng tôi khiến các người cảm thấy xấu hổ không?"

"Cả gia đình các người đều trông cậy vào cô An, vậy tôi có thể nghĩ rằng cả gia đình ngài đều yêu thích cuộc sống xa hoa phải không?"

Không cần phải nghe, An Lộ đang bịt tai An Dao lại, không cho cô nghe.

Những phóng viên này thật điên rồ, họ căn bản đều không phải là con người.

Bàng Kim Xuyên, Trầm Ngưng Tâm, Thời Phong và những người khác đi ra, khi nhìn thấy cảnh này đều chạy tới giúp đỡ, nhưng họ càng giúp đỡ thì các phóng viên càng hỏi những câu hỏi càng gay gắt hơn, thậm chí còn không buông tha những vấn đề liên quan đến người khác nữa.