Cực Phẩm Rể Quý

Chương 180: Kho Báu Của Phi Ưng Các





Chuyện mà Bàng Phi lo lắng của là chuyện mà ba anh đã lo lắng.
Chuyện này năm đó đã gây nên một sự tranh cãi rất lớn, ngay cả lúc mẹ anh gặp tai nạn mà ông ngoại cũng không cho người trong nhà đến Dung Thành để giúp đỡ.

Đã nhiều năm như vậy rồi, hai nhà cũng chưa từng có liên lạc với nhau, bây giờ đột nhiên lại nhận được điện thoại của ba vợ, phản ứng đầu tiên của Bàng Kim Xuyên không phải vui mừng mà là lo lắng.
Tính cách của Liễu Khiếu Thiên vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn ông ta sẽ không cúi đầu trước.

Rốt cuộc là có chuyện gì có thể làm cho ông ta buông bỏ ân oán năm đó và gọi điện thoại cho Bàng Kim Xuyên vậy?
Không dám tưởng tượng, thật sự là không dám tưởng tượng.
"Ba, đến lúc đó con và Yến Tử sẽ đi với ba.

Đúng lúc con cũng muốn nhìn thấy người ông ngoại kia thật sự lợi hại như  thế nào."
Bàng Kim Xuyên xua tay: "Không được, trong lúc nói chuyện với Liễu Khiếu Thiên, ba vẫn chưa nhắc đến con.

Trên người con lại có dòng máu của nhà họ Liễu, mà bọn họ lại không có chút tình cảm gì với con.

Nếu ông ta thật sự muốn làm ba khó xử thì con đi theo cũng chỉ làm cho ông ta tức giận hơn thôi, ông ta sẽ cảm thấy là ba đang lợi dụng con để sử dụng chiêu tình thân với ông ta."
Nếu như chưa trải qua thì sẽ mãi mãi không biết trong lúc đó tình thân có thể lạnh lùng đến mức nào.
Cho dù năm đó Liễu Thi Vũ không để ý đến sự phản đối của người nhà mà vẫn ở bên cạnh Bàng Kim Xuyên thì cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi mà, sao vẫn chưa thể xóa bỏ thù hận được?
Huống chi, người cũng không còn nữa thì cái gì để cố chấp nữa đâu.
Đối với ông ngoại chưa từng gặp mặt kia, thật sự Bàng Phi không hề có một chút tình cảm nào.
Ba anh sợ sự xuất hiện của anh sẽ chọc giận Liễu Khiếu Thiên, nhưng anh cũng sợ ba mình đi một mình thì sẽ gặp chuyện không may.


Cho nên lần này đi tới Hào Thành, cho dù là như thế nào thì Bàng Phi cũng phải đi theo.

Chẳng qua bây giờ thời gian đi tới Hào Thành vẫn còn lâu, Bàng Phi không muốn xảy ra tranh cãi với ba mình nên anh muốn đợi đến lúc đó rồi mới nói sau.
Trong lúc đó Bàng Phi nhận được cuộc gọi tới của Thời Phong, anh ấy gọi anh đến công ty một chuyến.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Bàng Phi cũng chưa kịp ăn cơm mà đã trực tiếp đến Trung Thái.
"Sao lại thế này?" Tất cả nhân viên đều tập trung ở một chỗ, bao gồm cả một số người đã được chỉ định vào các vị trí làm việc.
"Anh Bàng, vốn dĩ tôi nghĩ hai ngày sau sẽ nói chuyện này với anh, nhưng anh cũng thấy rồi đó.

Bây giờ công ty chúng ta chỉ còn tổng cộng vài người đây thôi, thật sự là không thể đi vào hoạt động nữa.

Giải tán sớm hay giải tán muộn thì cũng phải giải tán, anh là cổ đông lớn nhất của công ty, tôi cảm thấy ít nhất anh cũng phải tự ra mặt một chút."
Tình hình bây giờ của Trung Thái thật sự không tốt, những điều đó Bàng Phi đều biết hết.

Nhưng mà anh vẫn cảm thấy chỉ cần có Thời Phong cố gắng thì nó cũng sẽ không sụp đổ nhanh như vậy, rốt cuộc vẫn là anh đã xem nhẹ sự cạnh của thị trường rồi.
Những công ty tư nhân nhỏ như thế này, hoạt động hàng ngày là một khoản chi phí rất lớn, nếu không có đủ tiền trong ngân quỹ thì tư nhân phải chi trả bằng tiền túi của mình.
Lúc trước, nhà máy may mặc của Trần Đại Đông đã đóng cửa chỉ trong một tháng cũng vì những yếu tố tương tự.
Thời Phong có thể đưa ra quyết định như vậy thì xem ra là không còn cách nào nữa rồi.

Anh ấy là một ông chủ tốt, có thể liều mạng mình vì nhân viên, không đến giây phút cuối cùng thì chắc chắn không buông bỏ.

Nhưng anh ấy lại không thể trơ mắt nhìn nữa, giữ những người này lại chính là hại bọn họ, thay vì như thế thì để bọn họ đi tìm một công việc khác tốt hơn đi.
Hôm nay anh ấy gọi Bàng Phi tới đây là vì muốn tuyên bố một chút chuyện này.

Thời Phong cũng đã thanh toán hết tiền lương cho mọi người, trong ngân quỹ cũng không còn một đồng nào.

Lúc trước khi công ty gặp nạn thì Thời Phong đã bán đi toàn bộ nhà và xe của mình để bù tiền vào.

Trong khoảng thời gian này anh ấy thật sự không đủ sống.

Sau khi trả lương cho nhân viên xong thì Thời Phong cũng đã thành một người nghèo rồi.
"Anh Bàng, món nợ của tôi với anh trước kia, vài hôm nữa dư dả thì… tôi sẽ trả anh sau."
Năm phần trăm cổ phần kia Thời Phong đã đưa cho Bàng Phi hết rồi, mấy tháng này Bàng Phi lại chiếm hết lợi ích, vậy thì làm sao anh có thể nhận lại số tiền đó được?
"Số tiền đó tôi không cần, tôi chỉ hỏi anh, tiếp theo anh tính như thế nào?"
Công ty đóng cửa, những người khác có thể đi tìm công việc khác nhưng Thời Phong thì không có khả năng đó.

Thứ nhất tính tình anh ấy không thích đi làm công cho người khác.

Thứ hai, để anh ấy từ một ông chủ biến thành người làm công, chắc chắn anh ấy sẽ không chấp nhận được.
Thời Phong nói: "Chuyện này tôi đã nghĩ kĩ từ lâu rồi, trước tiên tôi sẽ đi du lịch một thời gian với Ngưng Tâm, bao giờ trở về rồi tính tiếp."
Bây giờ có thể gọi Thời Phong là một kẻ nghèo trắng tay, thế nhưng Trầm Ngưng Tâm lại vẫn sẵn sàng ở bên cạnh anh ấy và không rời đi.

Tình yêu vững vàng theo thời gian này của Thời Phong làm cho Bàng Phi cảm thấy vui vẻ.
"Cũng được, vậy cậu đang muốn đi tới nơi nào thế?"

"Chỉ loanh quanh vài thành phố lân cận, chỉ cần qua một thời gian nữa thì sẽ mọi thứ sẽ ổn thôi." Lực lượng biên phòng là cơ mật của bộ đội, cho dù là trước mặt Trầm Ngưng Tâm thì Thời Phong cũng sẽ kín miệng và không nói lộ ra điều gì.

Lúc trước thời hạn một tháng mà anh hứa hẹn cũng đã tới rồi.

Thật ra mấy ngày nay Thiệu Thịnh luôn gọi điện thoại tới để hỏi thăm quan tâm anh, nhưng thật ra là muốn lay lay lòng của Bàng Phi.
Đối với chuyện này, Thiệu Thịnh thật sự là một người đội trưởng tốt.

Để khai thác nhân tài mà anh ta có thể bỏ luôn mặt mũi của một người đội trưởng.

Trung Thái giải tán, Thời Phong đi rồi, lập tức Bàng Phi trở thành một người rảnh rỗi.

Nhưng thật ra như vậy thì anh sẽ có nhiều thời gian đi dạo đến Phi Ưng Các, và tìm kiếm những người để tham gia lực lượng biên phòng.
Càng ngày càng nhiều lúc Bàng Phi chỉ đến để xem cuộc chiến, mà anh cũng rất ít khi tham gia trận đấu.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,…
Hôm nay Bàng Phi vẫn đi tới Phi Ưng Các như thường, anh cũng đi tới vị trí quen thuộc mình thường tới ngồi để xem cuộc chiến.
Đột nhiên quản sự Lỗ Trung đi tới: "Anh Bàng, vì sao mỗi lần anh đến đây đều chỉ xem cuộc chiến mà không tham gia trận đấu vậy?"
Bàng Phi nhíu mày, anh cảm thấy hôm nay Lỗ Trung chủ động tới đây nói chuyện giống như đang hỏi thay cho ai đó.

Anh ta cũng chỉ là một quản sự có trách nhiệm giữ trật tự cho nơi này thôi, vậy sao anh lại nhiều chuyện như vậy làm gì?
Bàng Phi vô thức liếc nhìn cánh cửa gỗ đang đóng chặt, như thể có một loại sức hút nào đó đằng sau cánh cửa đang thu hút anh.
"Anh Lỗ, là mấy vị nguyên lão kia bảo anh tới hỏi tôi à?" Bàng Phi thử hỏi thăm dò, anh luôn cảm thấy khả năng như vậy rất nhỏ, bản thân không đáng chú ý như vậy thì làm sao có thể thu hút được sự chú ý của những lão tướng kia.
Lỗ Trung cười nói: "Không phải, chỉ là tôi tò mò nên hỏi một chút thôi."
"À." Bàng Phi nhìn về phía trên đài, nếu chỉ Lỗ Trung tùy tiện hỏi thì anh cũng tùy tiện trả lời: "Tôi thích xem náo nhiệt chứ không thích vào góp vui."
"Ha ha, vậy anh cứ từ từ xem." Lỗ Trung đi khỏi đó.
Bàng Phi chú ý thấy anh ta vẫn chưa vội vã rời đi, trong lòng anh không khỏi nổi lên suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự chỉ là Lỗ Trung tò mò thôi sao?
Dù sao thì dù sao anh cũng không muốn đoán mò về những chuyện lộn xộn này.
Một ngày giống như những ngày thường anh tới đây, đều là những gương mặt quen thuộc này, không có thu hoạch gì nhiều.
Bàng Phi đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe được những tiếng vang "thùng thùng ầm" truyền đến từ cửa lớn.
"Đúng là một đôi chân có sức mạnh kinh người." Bàng Phi lập tức đoán ra âm thanh này là của chân đi bộ gây ra va chạm với sàn nhà truyền tới.
Lực chân của người tới rất mạnh và uy lực, nhưng mỗi một bước chân đều được điều khiển lực vừa phải, không đến mức giẫm nát sàn nhà.
Có được đôi bàn chân có sức mạnh như vậy thì chắc chắn người đó cũng không phải người thường.

Sau nhiều ngày chờ đợi như vậy, cuối cùng thì anh cũng đợi người người thần bí đó xuất hiện rồi.
Bàng Phi lại ngồi xuống lần nữa để đợi người thần bí kia xuất hiện.
"Sao… lại là một đứa trẻ vậy?"
Người thần bí kia vừa xuất hiện thì đều khiến cho tất cả mọi người phải xôn xao.

Bởi vì người tới không phải là một người đàn ông cao to vạm vỡ hay là một cao thủ võ thuật cao cường mà là một đứa bé chỉ mới hơn mười tuổi.

Nó còn nhìn rất trắng trẻo và dễ thương nữa.
Những tiếng bước chân "thùng thùng" kia chính là do đứa bé này tạo ra.

Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng một đứa bé đáng yêu non nớt thế này thì không ai có cảm giác sợ hãi cả.
Bàng Phi nhìn xuyên qua đám người rồi đánh giá đứa bé kia một chút.


Đứa bé đó không chỉ trắng trẻo đáng yêu mà ngay cả kiểu tóc cũng trông rất hài hước.

Mấy bím tóc sau đầu đều được búi lên cả.
Ngay cả Bàng Phi cũng không thể nhịn được mà nở nụ cười.
"Ây, đứa nhóc kia, mày có biết nơi này là nơi nào không?" Người nói chuyện chính là người đến từ quân khu Hãn Bắc, Bàng Phi rất có ấn tượng với người này.
Giọng nói chuyện của anh ta lớn, vẻ ngoài trông cũng khá to lớn, lông trước ngực dài đến nỗi có thể búi lên thành tóc.
Người đó đứng trước mặt đứa bé kia giống như núi Thái Sơn vậy.
Đứa bé kia chống nạnh rồi lạnh lùng hừ một tiếng: "Đương nhiên biết, nơi này là Phi Ưng Các, là nơi mà các quân nhân đã xuất ngũ đến đây tụ tập đấu võ với nhau."
"Nếu đã biết rồi vậy sao mày còn chưa chạy nhanh ra ngoài.

Ở nơi này chúng ta đều là luyện tập rất đông, nếu không cẩn thận sẽ đánh trúng mày làm mày bay ra ngoài đấy."
Đứa bé kia ngẩng cao đầu với vẻ mặt khinh thường: "Chuyện đó… cũng phải xem xem là mấy người có đủ bản lĩnh không đã."
"Ồ!"
Giọng điệu nghe rất dũng cảm nha.
Nhiều người háo hức muốn thử, với ý định dạy cho đứa bé nhỏ này một bài học.
Bàng Phi vẫn im lặng ngồi đó, Bàng Phi không thể nhìn thấy rõ được nhưng anh có thể nhìn ra được đứa bé này vốn rất kiêu ngạo.
Chỉ dựa vào mấy bước đi vừa rồi của nó, sợ nhiều người ở đây kém cỏi, rất muốn tranh đoạt, thật đúng là không biết ai thua ai thắng.
Đứa bé cũng còn nhỏ và năng động, con nghé mới sinh không sợ hổ.

Nó đi mấy bước lên trên đài rồi ngạo nghễ nói: "Nào, mấy người cùng nhau lên đi, để xem là tôi ném các người ra bên ngoài hay là các người ném tôi ra bên ngoài."
"Ha, đứa nhóc này cũng rất dũng cảm đó nha.

Vậy thì để cho ông đây tới xin mày chỉ bảo một chút bản lĩnh của cậu nhé." Người đàn ông cao to kia nói xong thì xông lên, nhưng mà cậu ta còn chưa đi lên đến trên đài thì đột nhiên thân thể cậu ta bị treo lên.
Mọi người kinh ngạc, tròng mắt của mọi người đều nhanh chóng rơi xuống.
Đúng thật là khó tin mà.
Người đàn ông to lớn ít nhất phải nặng đến hơn một trăm tám mươi kilogam, thế nhưng cậu ta được một đứa bé nhỏ gầy nâng lên trong vài phút, giống như nâng một bao cát bình thường một cách thoải mái.
Lần này, không chỉ riêng gì những người đang vây xem mà ngay cả Bàng Phi cũng cảm thấy hoảng hốt.

Anh không ngờ sức mạnh của đứa bé kia không chỉ có sức mạnh đôi chan kinh người mà ngay cả tay cũng lợi hại như vậy.
Có một vài người có tài năng trời sinh, trước kia khi còn ở trong quân đội Bàng Phi cũng gặp được một nhân tài như vậy, có thể dùng một tay để nâng một người lên.

Nhưng so với đứa trẻ đang ở trước mắt anh đây thì người đó không đáng kể nữa.
Đứa bé này chỉ mới mười tuổi, còn rất nhiều khả năng để tiến bộ trong tương lai, nếu được rèn luyện và bồi dưỡng nhiều hơn nữa, nó chắc chắn sẽ là một trong những nhân tài trong tương lai.
Bàng Phi buông chén trà trong tay xuống rồi đi vào trước đài cùng với những người đang vây xem khác, chỉ thấy đứa bé kia đang nâng người đàn ông to lớn đó lên rồi đắc ý nói: "Nếu các người có ai còn thấy không phục thì có thể đi lên thử xem.".