Cực Phẩm Rể Quý

Chương 183: Ăn Miếng Trả Miếng





"Ba, ba chuẩn bị đối phó với Bàng Phi cùng nhà họ An như thế nào?" La Tinh Tinh vẫn luôn nhớ đến chuyện báo thù cho La Lượng, mặc dù ngoài miệng La Đại Hải nói sẽ không bỏ qua cho nhà họ An và Bàng Phi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thấy ông ta có hành động nào, điều này khiến trong lòng cô ta rất khó chịu.
"Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu?" Nhà họ An, Bàng Phi...!Những người kia ở trong mắt La Đại Hải, chẳng qua chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép, còn không đáng để ông ta hao tốn sức lực.
Dưới trướng nhà họ La có rất nhiều người muốn lấy lòng bọn họ, tùy tiện chọn một nhà, thực lực và tài lực cũng đủ để ép chết nhà họ An trong nháy mắt, muốn đối phó với Bàng Phi cùng người nhà họ An, căn bản là dễ như trở bàn tay.
"Ông Lý, cho người ngoài cửa vào đi."
"Vâng."
Quản gia Lý khom người đi ra ngoài, không lâu sau đã dẫn một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi đi vào.
Người đàn ông này là người phụ trách công ty xí nghiệp Khải Địch dưới trướng nhà họ La, tên là Nguyên Khuê, làm người xảo trá, nhưng lại hết sức quen thuộc với những người trên quan trường kia.
"Ông chủ La." Sau khi Nguyên Khuê đi vào liền cung cung kính kính cúi chào La Đại Hải, trước đó người này là xã hội đen, bộ dáng khí phái trong xã hội đen kia đến bây giờ cũng chưa sửa được.
Trước đó nhiều lần muốn gặp La Đại Hải đều bị từ chối ở ngoài cửa, lần này có thể bước vào cửa lớn nhà họ La, thực sự khiến cho Nguyên Khuê vô cùng vui mừng.
La Đại Hải có thể để cho ông ta vào, đương nhiên là có tính toán: "Tôi đã ký vào tài liệu Khải Địch sát nhập vào cửa hàng văn kiện Long Mậu, một lúc nữa để ông Lý đưa cho ông."
Nguyên Khuê vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới mình còn chưa mở miệng mà La Đại Hải đã ký rồi.
Lão hồ ly thông minh lập tức hiểu rõ ý của La Đại Hải, cúi người thấp hơn một chút nữa, lấy tư thế tuyệt đối trung thành với nhà họ La với La Đại Hải nói: "Ông chủ La, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó, Nguyên Khuê nhất định dốc hết toàn lực đi làm."
Khải Địch sát nhập vào Long Mậu, lợi ích tăng trưởng hàng năm vượt qua một trăm triệu, số tiền kia nói đơn giản chính là từ trên trời rơi xuống, Nguyên Khuê nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút mới được.
Đối với Nguyên Khuê mà nói đây là chuyện vui lớn, nhưng đối với La Đại Hải mà nói, đó chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để ý mà thôi.

Dưới tay ông ta có rất nhiều hạng mục, công ty con trải rộng khắp Thành Đô, thậm chí toàn bộ ba tỉnh Đông Nam, chỉ một Khải Địch nho nhỏ, ông ta căn bản không để vào trong mắt.
"Chuyện của Lượng Nhi chắc hẳn ông đã nghe nói qua, Tinh Tinh tra được chuyện này có quan hệ với nhà họ An, ông biết nên làm như thế nào rồi chứ?" La Đại Hải nói đến đây là dừng.
Nguyên Khuê khom người nói: "Nguyên Khuê hiểu rõ, ông chủ La cứ yên tâm."
Dưới tay La Đại Hải còn nhiều người có bản lĩnh có thủ đoạn, vì sao lại hết lần này tới lần khác gọi Nguyên Khuê đến, ý đồ còn không rõ sao, chính là nhìn trúng thân phận xã hội đen trước kia của Nguyên Khuê.
Mặc dù những người kia thủ đoạn cao minh, nhưng bọn họ không đủ tàn nhẫn gian xảo, mà Nguyên Khuê lại không giống như vậy, một tên lưu manh mà có thể lăn lộn đến tình trạng như bây giờ, tuyệt đối không chỉ dựa vào thủ đoạn.
La Đại Hải cho ông ta một năm một trăm triệu ngon ngọt, vậy đương nhiên ông ta cũng phải nỗ lực trả một cái giá tương ứng.
Ra khỏi nhà họ La, thân thể Nguyên Khuê lập tức thẳng lên, cũng chỉ có ở trước mặt La Đại Hải ông ta mới thấp kém như vậy.
Hiện tại, ông ta phải nghĩ biện pháp thật tốt để xử lý người nhà họ An.
Đêm đó, Bàng Phi đang tra tư liệu trên máy vi tính, máy tính đột nhiên "phịch" một tiếng, xung quanh đen kịt, cả phòng hoàn toàn lâm vào một màu đen, bị cúp điện sao?
Nhưng nếu là mất điện, thì sẽ có thông báo trước...
Đợi chút, đây là mùi gì, khói đặc?
Hỏng bét!
"An Dao, mau dậy đi!" Bàng Phi tiến lên lôi An Dao từ trong chăn ra, hai người vội vàng chạy ra bên ngoài, chỉ thấy ánh lửa khói đặc cuồn cuộn từ trong phòng bếp tràn ra.
Phòng của ba mẹ vợ cách phòng bếp rất gần, nếu thế lửa cứ tiếp tục lan tràn như trước thì rất nguy hiểm.
Bàng Phi để An Dao ra ngoài trước, mình thì đi cứu An Kiến Sơn và Tào Tú Nga.
Hai người bị khói đặc hun cho tỉnh lại, thím Trương cũng bình an vô sự, nhưng cả nhà chạy đến cổng lại phát hiện cổng lớn làm sao cũng không mở được.
Cái này rõ ràng là bị người bên ngoài động tay động chân.
"Tránh ra, để con."
Tất cả mọi người đều bị hun đến ho khan không ngừng, hôm nay thím Trương cũng hơi cảm trong người, ho khan càng nghiêm trọng hơn.
Bàng Phi đi qua, một cước đạp lên, đây là cửa gỗ, cho dù sức lực lớn hơn nữa cũng không thể một cước đá văng.
Đạp liên tiếp mấy lần, đồ vật bên ngoài mới buông lỏng, Bàng Phi lại đạp thêm mấy cú nữa, cuối cùng mới đá văng được cửa ra.
Cùng lúc đó, lửa lớn từ trong phòng bếp lan tràn ra, ngọn lửa lập tức bùng lên rất cao.
An Dao báo cháy, trước khi đội phòng cháy chữa cháy đến, cả nhà chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng.
Đêm hôm khuya khoắt, muốn tìm người hỗ trợ cũng không tìm thấy, đội phòng cháy chữa cháy chậm chạp mãi mới đến, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn một ngôi nhà đang tốt cứ như vậy bị lửa nuốt hết.
Lửa cháy rất lâu, chờ đến khi đội phòng cháy chữa cháy dập tắt lửa, trời đã sắp sáng.
Mặc dù đã dập được lửa, nhưng nhà họ An cũng bị thiêu rụi, đang yên đang lành hiện tại biệt thự lại biến thành một đống phế tích, không còn nhìn ra chút dáng vẻ của ngôi nhà.
Tào Tú Nga ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, đang êm đẹp làm sao lại cháy như vậy chứ?
Trận hỏa hoạn này thực sự rất kỳ lạ, lại thêm lúc mọi người chạy trốn cửa lại bị khóa lại từ bên ngoài, điều này có thể khẳng định là có người cố ý.
"Thím Trương, ban ngày có người lạ tới nhà chúng ta không?" Bàng Phi hỏi.
Thím Trương nhớ lại một chút nói: "Ống nước của phòng bếp bị hỏng, lúc chạng vạng tối tôi có gọi người tới sửa.


Cậu, cậu nghi ngờ..."
Không sai, Bàng Phi nghi ngờ là vào lúc đó, mạch điện trong nhà bị người ta động tay động chân.
Trong phòng bếp cũng không có nhiều vật có thể đốt, vì sao lửa lại ác liệt như vậy chứ? Chỉ có một khả năng, đó là có người động tay động chân vào mạch điện, mà còn là mạch điện trong phòng bếp.
Chân trước La Tinh Tinh mới tìm An Dao, chân sau đã xuống tay, lại muốn một lần thiêu chết toàn bộ người nhà họ An, thật sự là tàn nhẫn!
Bàng Phi không nói chuyện, nhưng ánh mắt kia bắn ra lửa giận, so với thế lửa đêm qua còn hung mãnh hơn.
Sắp xếp cho An Kiến Sơn, Tào Tú Nga ở nhà họ Bàng, cũng nhắc nhở An Dao hôm nay tạm thời đừng đến nhà hàng.
Bàng Phi gọi điện thoại cho Cơ Như Tuyết, để cô ta điều tra một chút xem việc này có phải La Đại Hải ở sau lưng động tay động chân hay không.
Cơ Như Tuyết không chỉ là một sát thủ xuất sắc, còn là một cao thủ truy tung xuất sắc, bất kỳ dấu vết rất nhỏ nào đó, cô ta đều có thể dễ dàng phân biệt được, cái này chính là bản lĩnh bẩm sinh của cô ta.
Không đến một tiếng, Cơ Như Tuyết liền gọi lại: "Là La Đại Hải, mà cũng không phải La Đại Hải.

Ông ta tìm người đến hạ thủ, tư liệu của đối phương tôi đã gửi đến điện thoại của anh rồi.

Lần này anh chuẩn bị làm thế nào, có muốn tôi hỗ trợ không?"
"Muốn!"
Cơ Như Tuyết cực kỳ vui vẻ: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói không muốn, nói đi, muốn tôi làm gì?"
Tư liệu Bàng Phi đã nhìn sơ qua, là ông chủ của một công ty vật dụng hàng ngày, quy mô cũng không nhỏ, sắp tới sẽ sát nhập vào cửa hàng Long Mậu.
Ông ta hủy nhà của anh, làm người nhà anh sợ hãi, vậy anh sẽ chơi trò gậy ông đập lưng ông!
"Đốt công ty của ông ta đi!" Nói xong, Bàng Phi lại bổ sung một câu: "Nhưng đừng thương tổn tới người vô tội."
"Được!"
Cơ Như Tuyết cực kỳ hưng phấn, cô ta rất thích làm chuyện xấu, càng là chuyện xấu càng thích làm.
Nguyên Khuê còn đang vì chuyện phóng hỏa đốt nhà họ An mà dương dương đắc ý, đột nhiên nhận được điện thoại nói là công ty của mình cũng bị hoả hoạn, hơn nữa thế lửa mạnh mẽ, đội phòng cháy chữa cháy cũng không khống chế nổi.
Một công ty lớn như vậy bị đốt sạch sẽ, mấy trăm triệu tài sản nói không còn liền không còn!
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Aaaaaaa…" Nguyên Khuê sắp phát điên rồi.
Đây chính là toàn bộ tài sản của ông ta, sẽ nhanh chóng sát nhập vào Long Mậu, lợi ích hàng năm đều sẽ vượt qua một trăm triệu đó, một trận hỏa hoạn, nói không còn liền không còn?
Quả thực chuyện này còn khó chịu hơn lấy mạng của ông ta!
"Ông chủ, tôi đã kiểm lại nhân số một chút, không có nhân viên thương vong."
Nguyên Khuê nhạy bén phát hiện ra có chút không thích hợp, một công ty trên trăm người, vậy mà không có lấy một người thương vong?
"Sao lại vậy, sao lại không có người bị thương?"
"Trước khi xảy ra chuyện có người thông báo qua loa phát thanh tất cả mọi người đi ra bên ngoài tập hợp, sau đó tất cả mọi người đi ra, không lâu sau liền xảy ra hoả hoạn, cho nên..."

Thông minh như Nguyên Khuê làm sao có thể không hiểu rõ, trận hỏa hoạn này chắc chắn không bình thường!
Là có người cố ý!
Tối hôm qua ông ta vừa phái người đi đốt nhà họ An, hôm nay công ty của mình liền bị đốt, chuyện này… không thể là trùng hợp được?
Không, đây tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là người nhà họ An trả thù!
Ông ta chỉ đốt nhà họ An, mà đối phương lại đốt đi toàn bộ tài sản của mình, tâm huyết của mình, mạng của mình!
Ông ta đã cố gắng nhiều như vậy, tất cả đều uổng phí, tất cả đều uổng phí!
La Đại Hải không thể nào trợ giúp ông ta cái gì, sẽ chỉ cảm thấy ông ta vô dụng, một lần thất bại thì sẽ không còn có bất kỳ cơ hội nào nữa, biện pháp duy nhất chính là trước khi tin tức truyền đến tai La Đại Hải mau chóng rời khỏi Thành Đô...
"Ông chủ, công ty Khải Địch của Nguyên Khuê không còn, người cũng biến mất, tôi đã phái người đi tìm." Quản gia Lý báo cáo tin tức bên ngoài cho La Đại Hải.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của La Đại Hải lộ ra vẻ không thể tin được, gian xảo như Nguyên Khuê vậy mà trong vòng một ngày ngắn ngủi đã sụp đổ, ngay cả người cũng không thấy?
Ngược lại là ông đã xem nhẹ người nhà họ An, xem nhẹ Bàng Phi rồi.
"Không cần tìm, một con chó nhà có tang mà thôi, tìm về làm cái gì?" La Đại Hải lạnh nhạt nói, vẻ mặt lại khôi phục bình thường.
Quản gia Lý hỏi: "Vậy… có cần phải tìm người khác không?"
"Thủ đoạn giang hồ không được, vậy thì đổi một loại khác.

Trần Đại Đông kia còn ở công ty Đông Nhật không?" La Đại Hải hỏi.
Quản gia Lý nói: "Vẫn còn, với lại đến bây giờ ông ta cũng không biết công ty Đông Nhật cũng là sản nghiệp nhà họ La."
"Tốt, gọi Lý Húc của Đông Nhật tới gặp tôi."
Không bao lâu, ông chủ công ty vật liệu xây dựng kim khí Đông Nhật - Lý Húc đi đến nhà họ La.
Mấy năm nay ngành nghề kim khí phát triển rất mạnh, công ty Đông Nhật của Lý Húc độc chiếm ngành nghề kim khí ở Thành Đô, có thể nói là vì sự nghiệp của nhà họ La mà cống hiến không ít sức lực.
Lý Húc vẫn luôn được La Đại Hải coi trọng, chỉ là ngày thường cũng rất khó nhìn thấy mặt La Đại Hải một lần, lần này La Đại Hải tự mình gọi đến khiến cho Lý Húc vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
"Ông chủ La, đây là quà tôi chuẩn bị cho ngài."
Một tượng Phật làm bằng vàng ròng, phía trên khảm nạm rất nhiều kim cương có giá trị không nhỏ, đi theo La Đại Hải nhiều không có mấy người không biết thứ ông yêu thích, Kim Phật trong nhà cũng không biết có bao nhiêu.
La Đại Hải chỉ nhẹ nhàng liếc qua liền không nhìn nữa, ngồi vào cái địa vị này của ông có kỳ trân dị bảo nào mà chưa từng thấy qua, tiền tài sớm đã trở nên bình thường như cặn bã qua quýt.
Chẳng qua Lý Húc có lòng như thế, vẫn nên khích lệ một chút: "Ông có lòng rồi.".