Cực Phẩm Rể Quý

Chương 187: Thu Nhận Đồ Đệ





Bàng Phi hét lớn lao về phía trước: "Túy quyền thật là lợi hại, đến đây!"
Cùng là một bộ đấu quyền, so với Túy quyền, cách đánh quyền đơn điệu như thế này chỉ dành cho những tên mới tập võ.
Đám đông vây xem toát cả mồ hôi lạnh dùm cho Bàng Phi, nếu cứ đánh như thế Bàng Phi lần này chắc chắn sẽ thua.
Quả nhiên, cơ hội thứ hai đã mất, hiện tại Bàng Phi chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.
Ngay lúc này, ánh mắt của Từ Hạ cũng bị thu hút, ông ta tò mò, tên nhóc này đã thua hai lần, vì sao vẻ mặt lại thoải mái như vậy, giống như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát chứ?
Phần thi của tất cả các nhóm đều dừng lại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trận đấu của Bàng Phi và Sở Chi Điện.
Trận thi đấu thứ ba bắt đầu, tại sao vẫn giữ bộ quyền như cũ để đánh nhau…
"Người thua đã được định sẵn, Túy quyền của Sở Chi Điện thật tuyệt, quyền pháp của tên nhóc này đã bị đánh hạ hai lần, lần này chắc cũng sẽ như vậy thôi."
"Cái người được mệnh danh là thần thoại bất bại cũng đã tốn rất nhiều công sức khi thi đấu với Sở Chi Điện.

Tên nhóc này cũng phải mất ba lần đấu mới có thể vượt qua được ải đầu tiên, kém xa Quan Phi.

Tôi thấy lần này nhất định sẽ không vượt qua được."
"Tôi cũng nghĩ vậy, thua rồi, thua thật rồi…"
"Cấp ba này không dễ dàng đột phá được, ai cũng tự hiểu được điều đó, đi thôi, chúng ta nhanh chóng quay lại thi đấu đi nào."
Không biết người nào trong đám đông đã hô to một tiếng: "Khoan đã, tên nhóc đó thắng rồi!"
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên sàn đấu.
Chỉ nhìn thấy trên lồng ngực của Sở Chi Diện có một lỗ hổng, một nửa mảnh vụn cò lại nằm trong tay Bàng Phi.
"Sao có thể như vậy, tên nhóc này không thể nào đánh lại được, sao có thể như vậy?"
"Không nhìn rõ được, vừa nói xong mọi chuyện đều thay đổi."
"Ai biết chuyện gì, nói nhanh lên, rốt cuộc tên nhóc kia sao lại làm được?"

"Tôi đã quan sát suốt trận đấu, nhưng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."
Đám đông bên dưới đang sôi sục.
Trên sàn đấu, Bàng Phi kính cẩn cúi gập người: "Đã đắc tội rồi."
Sở Chi Điện nhìn ngực của mình cười: "Haha."
"Không vấn đề gì, không quan trọng, cậu đã giành được chiến thắng rồi, chúc mừng cậu.

Có thể nói cho tôi biết chiêu cuối cùng anh thực hiện như thế nào được không?"
Cao thủ so chiêu, thắng thua chỉ trong một khoảnh khắc, Túy quyền của Sở Chi Điện có thể đối phó hoàn hảo với nắm đấm chiến đấu của Bàng Phi, nhưng thời thời điểm mấu chốt, Bàng Phi đột nhiên thay đổi quyền pháp, một chiêu, rồi lại một chiêu, giống như Từ Hạ, anh ta đã bị đánh bại.
Bàng Phi nói: "Nếu anh có hứng thú, chúng ta có thể trao đổi và nói chuyện riêng với nhau."
Lần này có thể tạo mối quan hệ khăng khít hơn giữa hai người bọn họ và đặt nền móng cho việc đưa Sở Chi Điện trở lại trong tương lai.
Sở Chi Điện gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm."
Sau đó liền nhảy xuống sàn đấu, nghỉ ngơi.
Khuôn mặt lạnh băng của Từ Hạ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thoáng qua.
"Thật thú vị."
Bàng Phi, người thông qua được hai trận đấu, là người đầu tiên đủ điều kiện tham gia thi đấu ở đấu trường cuối cùng.

Trận đấu cuối có quy định thời gian, vì vậy bất cứ điều gì xảy ra trong hôm nay anh đều đã thực sự làm được.
Nhưng Bàng Phi không vội rời đi, mà là đi theo những người khác để theo dõi trận đấu dưới lòng đất.
Bàng Phi thật sự phấn khích khi được gặp lại hai người quen cũ là Từ Hạ và Sở Chi Điện ở đây, sao anh có thể dễ dàng bỏ đi như vậy chứ?
Tại lối vào của võ quán Tứ Hải, Trịnh Thiên Thu vẫn luôn quan sát Bàng Phi, trước đó anh ta luôn muốn đánh bại Bàng Phi, nhưng sau khi nhìn thấy Bàng Phi so chiêu với Từ Hạ và Sở Chi Điện lúc nãy, anh ta vô cùng khâm phục Bàng Phi.
Võ quán Tứ Hải đã lâu không được náo nhiệt như vậy, có lẽ, vì có sự xuất hiện người này mà võ quán Tứ Hải có thể mở ra một thời kỳ tuyệt với khác với trước đây!
Trịnh Thiên Thu xoay người rời đi, anh ta vẫn còn việc riêng của mình.
Sau Bàng Phi, có hai người nữa đã vượt qua được khảo nghiệm của Từ Hạ và Sở Chi Điện, không phải dựa vào thực lực của họ, mà là họ đều áp dụng phương pháp được ăn cả ngã về không.

Trong quy tắc không có nói là không được làm như vậy, thế nên hai người này có thể nói là thắng hiểm.
Đương nhiên, có thể thắng hiểm Từ Hạ và Sở Chi Điện cũng đủ cho thấy thực lực của hai người này đều trên cả cấp hai và cấp một.
Sau khi nghe hết cách thức thi đấu, Bàng Phi quay lưng bỏ đi.
Từ Hạ cùng Sở Chi Điện đã cố ý muốn giữ anh lại, nhưng vẫn không được, phải tìm thời điểm thích hợp hơn.
Mặc dù Bàng Phi đã rời đi, nhưng những chủ đề liên quan đến anh vẫn còn bàn  tán ở võ quán Tứ Hải trong một thời gian dài.
Các trận đấu sau đó không còn hấp dẫn và gay cấn nữa, nhiều người bàn tán về trận đấu của Bàng Phi với hai người Từ Hạ và Sở Chi Điện, để rút ra kinh nghiệm.
Là người có liên quan, Từ Hạ là người hiểu rõ nhất.

Năng lực và sức mạnh của Bàng Phi mạnh hơn nhiều so với những gì mọi người đã được thấy.

Ngay cả Sở Chi Điện cũng không nhận ra, mặc dù Túy quyền của tên nhóc này siêu phàm, nhưng cũng có chút yếu.

Bởi vì uống rượu, không biết đã làm lỡ mất bao nhiêu điều.
Từ Hạ hỏi Sở Chi Điện: "Vừa rồi tên nhóc đó đã nói gì với cậu?"
Vừa rời khỏi sàn đấu Sở Chi Điện đã say đến bất tỉnh, lời nói không còn lưu loát.
Những người thân quen với anh ta đều biết thật ra anh ta chỉ say bên ngoài, nhưng thực chất đầu óc vô cùng tỉnh táo, đây cũng chính là điểm thần kì của Túy quyền.
"Không muốn nói chuyện với ông."
Sở Chi Điện trở mình, ngủ thiếp đi: "Tôi muốn đi ngủ, đừng quấy rầy tôi."

Từ Hạ ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: "Thằng nhóc đó cố ý thua cậu hai trận đầu tiên, chính là vì muốn giữ thể diện cho anh."
Sở Chi Điện đột nhiên mở mắt ra: "Hừ! Ông nói cái gì?"
"Tôi nói là ở hai trận đầu tiên Bàng Phi đã cố ý thua cậu, và khi đấu ở trận cuối cùng, chỉ trong một chiêu đã có thể đánh bại cậu, cậu nghĩ đó là do may mắn à? Không, đó là cố ý, nếu cậu ta sử dụng thủ thật trong bất kì trận đấu nào đầu tiên, cậu sẽ mất mặt.

Không chỉ cậu mà còn có tôi nữa."
Đôi mắt say xỉn và mơ hồ của Sở Chi Điện đột nhiên trở nên sáng lấp lánh.
"Không thể nào, cậu ta đang nghĩ nếu chúng ta thua thì thật mất mặt?"
"Đúng vậy."
Sở Chi Điện khó hiểu: "Cậu ta biết rất rõ về chúng ta à? Không thể nào, tôi không có bất kỳ ấn tượng nào về cậu ta."
Từ Hạ suy đoán: "Có thể chúng ta không biết cậu ta, nhưng cậu ta biết chúng ta."
Điều này thật thú vị, nhưng Từ Hạ đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trợn to hai mắt: "Chẳng lẽ là… cậu ta?"
Bàng Phi bước ra khỏi võ quán Tứ Hải, tâm trạng đặc biệt vui vẻ, không chỉ vượt qua vòng chung kết thành công, nhận được giải thưởng ba mươi vạn tệ mà còn gặp được hai người quen cũ là Từ Hạ và Sở Chi Điện.

Điều này còn khiến anh phấn khích hơn cả việc vào chung kết.
Hai người này đều là tinh hoa của giới thượng lưu, đội biên phòng có sự góp mặt của bọn họ, nhất định thương trường sẽ càng thêm nở hoa!
"Này!"
Đi được mấy bước, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng, Bàng Phi theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một đứa nhỏ tức giận đi về phía mình.
Từ Phi Ưng các đuổi tới võ quán Tứ Hải, đứa trẻ này thật sự rất kiên trì.
Với tính khí của đứa trẻ này, nhóc con có thể đuổi tới đây, nhưng chắc chắn sẽ không vào trong được, anh nghĩ chắc là bị Trịnh Thiên Thu chặn lại bên ngoài, có thể biết được nhóc con tức giận đến mức nào.
Sức mạnh bẩm sinh là một ưu điểm, nhưng cũng không phải là bất khả xâm phạm.

Đáng tiếc là đứa nhỏ này không được chỉ dạy, cũng không thể phát huy tối đa sức mạnh của bản thân.
Đầu tiên là đánh thua mình, sau đó bị Trịnh Thiên Thu đánh bại.

Nếu để đứa trẻ này tiến vào võ quán Tứ Hải, bất kì vị giám khảo nào bên trong cũng có thể dễ dàng đánh hạ nó.

Đây là một đòn giáng vào lòng tự tôn của nó.
Bàng Phi đột nhiên nghĩ ra một ý, muốn nhận đứa trẻ này làm đồ đệ, tận tình chỉ bảo, tương lai vô hạn.
Bàng Phi nói: "Nhóc không phải đối thủ của tôi, đừng phí sức nữa."
Cuối cùng, trẻ con vẫn là trẻ con, và trẻ con thì lúc nào cũng nghĩ rằng mình có sức mạnh vô hạn, không ai trên thế giới có thể đánh lại mình, mình không thể  thua.
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn so tài cùng chú một lần nữa."
Bàng Phi nói: "Không phải là không thể đánh lại lần nữa, nhưng mà cháu phải hứa với tôi một điều kiện."
Đứa nhỏ vui vẻ: "Điều kiện gì, chú nói xem."
"Nếu cháu thua, cháu phải nhận tôi làm sư phụ."
Đứa nhỏ khinh thường: "Còn nếu chú thua thì sao?"
Bàng Phi trả lời với một nụ cười: "Vậy thì tôi sẽ nhận cháu là sư phụ."
Đứa nhỏ vỗ tay tán thưởng: "Được được, chú thua chú sẽ nhận tôi làm sư phụ.

Chú không được đổi ý đâu đấy.

Chị này, chị đến đây làm chứng giúp tôi đi."
Cơ Như Tuyết xuất hiện đúng thời điểm, vừa lúc bị đứa nhỏ này kéo đến để làm nhân chứng.
Cơ Như Tuyết vui vẻ nói: "Được rồi, tôi sẽ làm chứng cho em.


Nếu người này dám nuốt lời, chị sẽ thay nhóc giáo huấn anh ta."
Bàng Phi bất mãn trợn tròn mắt, Cơ Như Tuyết thật sự chỉ sợ thế giới sẽ không loạn sao.
Trận đấu của hai người ở một nơi tương đối xa, lần này cậu bé lao đến như một con voi nhỏ hiếu chiến, đang cố gắng quật ngã Bàng Phi,
Mỗi lần tấn công, Bàng Phi đều dễ dàng tránh được, thay vào đó, cậu bé liên tục bị ngã xuống đất.
Có một sự thật đó là, sức mạnh bẩm sinh đã thật sự gặp được khắc tinh của nó rồi.
Đứa trẻ rầu rỉ khóc: "A, làm sao có thể như vậy, chú làm sao có thể hóa giải được thần lực của tôi?"
Bàng Phi đỡ nó đứng dậy, cười nói: "Tôi hỏi cháu, một con trăn và một con rùa, hai con đang đánh nhau, vậy vì sao con rùa lại thắng?"
Đứa nhỏ vẫn còn tức giận nói: "Tôi không  biết."
Bàng Phi nói: "Bởi vì con rùa sử dụng được sự khéo léo, tuy rằng con trăn mạnh mẽ và rất nhanh, nhưng vì nó quá nhanh và quá mạnh mẽ.

Trước mặt con rùa chậm chạp, nhanh chóng trở thành khuyết điểm.

Con rùa chỉ cần nhìn vào điểm yếu của con trăn và cho nó một cú.

Tình hình hiện tại của cháu cũng giống như con trăn vậy."
"Nhưng nếu có ai đó giúp cháu hiểu được, và tối đa hóa sức mạnh thần thánh của cháu, hiệu quả có thể khác nhau."
Cậu bé đường như chưa hiểu, vẫn còn đang lưỡng lự.
Cơ Như Tuyết vươn tay vỗ vỗ sau đầu nó: "Còn do dự cái gì? Quỳ xuống nhận sư phụ đi, tôi là nhân chứng, phải công bằng."
Đứa nhỏ phản ứng lại: " A, chị… chị và chú ấy là đồng bọn."
Cơ Như Tuyết không hề che giấu: "Đúng vậy, vậy thì sao, nếu như nhóc có năng lực đánh bại anh ta, đương nhiên chị đây sẽ cùng phe với nhóc, nhưng vì nhóc không thể.

Sự thật chính là như vậy.

Người đã thua rồi nên nhanh nhanh gọi một tiếng sư phụ đi."
Đứa nhỏ bĩu môi, nhưng vẫn không chịu quỳ xuống: "Vậy chú sẽ dạy tôi cái gì?"
Để thuyết phục được đứa trẻ này, phải hiểu được nó muốn gì.
"Sư phụ có thể khiến thần lực của nhóc đạt đến đỉnh Thái Cực.

Sư phụ còn có thể khiến nhóc không còn thua khi đối mặt với những cao thủ lão luyện.

Sư phụ cũng có thể dạy nhóc rất nhiều võ công để thần lực của nhóc càng thêm giá trị, càng thêm ý nghĩa."
Ánh mắt đứa bé sáng lên, trong lòng vô cùng cảm động,
"Được, chú nói gì cũng được, sư phụ xin nhận của đồ đệ Ngạn Tiểu Diễm này một lạy.".