Cực Phẩm Rể Quý

Chương 190: Lý Trọng





Lúc bước chân vào võ quán Tứ Hải, Trịnh Thiên Thu đã nhắc nhở Bàng Phi: "Giải thưởng cuối cùng cần phải có giấy chứng nhận xuất ngũ, ngay cả khi anh có thắng trận đấu đi chăng nữa thì cũng chưa chắc nhận được tiền thưởng."
Nghe có vẻ là lời uy hiếp nhưng tỉ mỉ nghĩ lại giống như đang nhắc nhở Bàng Phi nhanh chóng chuẩn bị giấy chứng nhận xuất ngũ.
"Cảm ơn." Bàng Phi hiểu ý của anh ta.
Giấy chứng nhận xuất ngũ thật ra cũng dễ làm, chỉ cần nhờ Thiệu Thịnh làm giúp anh một cái là xong.
Hôm nay, người ở dưới võ đài rất nhiều, xung quanh tràn đầy người vây xem.
Người tham gia cần đăng ký trước để báo danh, nếu không đến thì sẽ bị huỷ tư cách thi đấu.
Bàng Phi chen qua đám đông để đăng ký trước, sau đó thì chờ ở dưới.
Trong cuộc thi chung kết chỉ có một cái lôi đài, đầu tiên là bậc một, sau đó là bậc hai, cuối cùng là bậc ba, cái gì ngoạn mục nhất phải để dành cho đêm chung kết.
Cuộc thi đấu bậc một sắp bắt đầu rồi, tuy nói rằng không sôi động kích thích bằng bậc ba nhưng cũng rất đáng xem, dù sao bậc một là bậc thấp nhất, tuyển thủ dự thi rất nhiều, thường xuyên xuất hiện những màn lật kèo hoặc là kết quả không tưởng tượng được.
Cũng bởi vì cuộc thi đấu bậc một khó xác định và náo nhiệt, có thể làm một cuộc mở màn sôi động nên mới để nó ở đầu tiên.
Mà bậc hai lại thuộc về phần thi tăng tốc, làm một bước trải đường cho bậc ba.
Các cuộc thi bậc ba đều vào buổi tối, mọi người bị treo miệng ăn cả một ngày đột nhiên tới cuộc thi nhiệt huyết sôi trào, điều này ngay lập tức đẩy bầu không khí lên mức cao nhất.
Bàng Phi không xem mấy trận đấu đầu mà anh đi tìm Từ Hạ và Sở Chi Điện.
Kỳ quái là hôm nay cả hai người đều không thấy đâu.
Sở Chi Điện thích uống rượu, lúc nào cũng say khướt, ngay cả lúc tuyển chọn lại cũng có thể uống say như chết, anh ta không xuất hiện thì có thể hiểu được nhưng vì sao ngay cả Từ Hạ cũng không thấy bóng dáng đâu?

Theo lý thuyết, mấy cuộc đấu chung kết thế này thì nhóm ban giám khảo đều sẽ ở đây, một mặt là để phòng ngừa xuất hiện trường hợp đánh nhau vì thù riêng gây hỗn loạn, mặt khác bọn họ cũng là trọng tài.
Nếu gặp mấy kẻ vô lý chơi bẩn thì trọng tài sẽ phán định một trận quyết định thắng thua.
Ấy mà hiện giờ trên ghế trọng tài chỉ có vài vị giám khảo bậc một và bậc hai, chẳng thấy hai người Từ Hạ và Sở Chi Điện đâu.
Bàng Phi đi kiểm tra một lượt, phát hiện Cơ Như Tuyết và Ngạn Tiểu Diễm cũng không thấy, sao lại như vậy chứ? Họ phải trà trộn vào từ sớm rồi mới phải.
Chẳng lẽ đã đụng phải điều phiền toái gì rồi?
Sau khi Bàng Phi tuần tra một lượt, đến cửa sau thì mơ hồ nghe được âm thanh đánh nhau.
"Thôi xong!"
Bàng Phi lập tức hiểu được tiếng đánh nhau này phát ra từ nơi nào, vội vàng chạy đến, chỉ thấy Cơ Như Tuyết đang đánh nhau với Từ Hạ, chẳng ai nhường ai ở phía sân sau, còn Ngạn Tiểu Diễm thì ở một bên vỗ tay cổ vũ.
"Dừng tay!"
Hai người như lờ đi, vẫn cứ điên cuồng đấu đá nhau.
Bàng Phi tiến lên ngăn hai người lại: "Hai người đừng đánh nhau nữa."
Từ Hạ ngẩn ra, giọng điệu lành lạnh, hỏi: "Các cậu biết nhau sao?"
"Hai người này là bạn của tôi, bởi vì không có giấy chứng nhận xuất ngũ nên không được vào, chỉ đành làm liều."
Đây không phải lý do để bọn họ làm bậy làm bạ như vậy, võ quán Tứ Hải có quy định của võ quán Tứ Hải, nếu mỗi người cũng không làm theo quy định như bọn họ thì còn gọi là võ quán Tứ Hải gì nữa.
"Nể tình lần đầu mấy người vi phạm, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của mấy người, nhưng mấy người không có giấy chứng nhận xuất ngũ thì không thể đi vào." Thái độ Từ Hạ quyết liệt.
Trong võ quán Tứ Hải này ngay cả quét tước vệ sinh cũng cần phải có xuất thân là quân nhân, có giấy chứng nhận xuất ngũ, đến đây đã thấy được trình nghiêm ngặt.
Nơi này tập trung những người lính xuất ngũ, bọn họ đã từng có những chiến công hiển hách, từng thực hiện những nhiệm vụ cam go, thân phận không thể để lộ, cũng đắc tội rất nhiều tổ chức tội phạm, cho dù là đã xuất ngũ thì cũng phải đảm bảo an toàn cho họ.
Võ quán Tứ Hải làm như vậy cốt là để bảo vệ những người lính ấy được an toàn, Bàng Phi thật sự rất nể cách làm của võ quán Tứ Hải.
"Các cậu cũng đừng vào nữa, ở ngoài chờ tin của tôi."
Cơ Như Tuyết muốn nói gì đó nhưng đã bị cái chớp mắt của Bàng Phi ngăn cản.
Quy định của võ quán Tứ Hải là để bảo vệ quân nhân, ai cũng không được phá vỡ, thật ra Bàng Phi cũng đồng ý với thái độ kiên quyết của Từ Hạ.
Chính vì để ngăn những kẻ thừa nước đục thả câu đi vào nên Từ Hạ mới bảo vệ bên ngoài.
Loại chuyện giám sát thí sinh gian lận hoàn toàn không cần đến cao thủ như Từ Hạ, đây đúng là lãng phí người tài.
Bàng Phi phải dùng hết sức mới có thể sắp xếp tốt cho Cơ Như Tuyết và Ngạn Tiểu Diễm, xong xuôi cũng là lúc diễn ra cuộc đấu bậc ba, Bàng Phi phải quay về.
Vòng cuối của cuộc đấu bậc hai vừa mới kết thúc, hiện giờ là võ đài bậc ba.
Thần thoại bất bại suốt một tháng vừa bước lên võ đài, bên dưới đã sôi sùng sục.
Bàng Phi vẫn luôn mong chờ sự xuất hiện của nhân vật thần thoại này, dung mạo nhìn thường thường, nhưng toàn thân tản ra khí thế cường đại.
Có thể đánh bại cấp dưới của Từ Hạ và Sở Chi Điện đã không dễ, thế mà người này còn liên tục bất bại trong một tháng, quả thật là không thể khinh thường.
Thậm chí Bàng Phi rất mong mỏi được đối đầu với người này, nhưng sau đó cái tên mà trọng tài kêu lên không phải Bàng Phi mà là một trong hai người qua cửa khác, tên là Minh Tuyền.
Người thứ hai lên võ đài là tên là Dư Nhận, vậy mà Bàng Phi lại bị xếp thứ ba.
Sắp xếp như vậy thật khiến cho người khác khó hiểu, lần trước Bàng Phi là người qua cửa đầu tiên, theo lý thì người lên võ đài đầu tiên là anh ta mới đúng.

Có lẽ, ban tổ chức có suy nghĩ riêng.
Nếu đã là người thứ ba, thì cứ thong thả xem trận đầu thôi.
Đám đông bên dưới đã sôi trào từ lâu, mất một ngày chờ đợi, rốt cuộc cũng đến thời khắc đáng mong đợi này.
Ngay cả người dẫn chương trình đang phát biểu trên võ đài cũng dốc sức khuấy động đám đông, sau khi không khí hoàn toàn được khởi động thì trận chiến mới chính thức bắt đầu.
Cuộc đấu bậc ba này khác với cuộc đấu ở bậc một và bậc hai, các màn giao đấu diễn ra cực kỳ sôi nổi.
Bàng Phi không làm gì mà chỉ lặng lẽ quan sát.
Sức chân của vị tuyển thủ này quả thật có chỗ phi phàm, sức chân này ổn định mà chắc chắn, nền tảng rất tốt, có vẻ là luyện tập từ nhỏ.

Nhưng khuyết điểm là phần trên quá yếu ớt khiến đối thủ nhanh chóng nắm bắt được điểm yếu, chủ yếu tấn công vào nửa thân trên.
Một nhân tài toàn năng đối mặt với một tuyển thủ có lỗ hổng thì kết quả này chẳng mấy ngạc nhiên.
Mặc dù như vậy nhưng trận đánh này khiến đám đông đang vây xem bên dưới nhanh chóng cuồng nhiệt hẳn lên, sôi động hơn bậc hai không ít.
Hiện giờ là tuyển thủ ở vị trí thứ hai, tên Dư Nhận, có vết xe đổ của tuyển thủ thứ nhất khiến Dư Nhận càng thận trọng hơn nhiều.
Nửa thân trên nửa thân dưới không được có bất kỳ sơ hở nào, trận chiến này phải xuất sắc hơn những trận trước.
Nhưng khi hai người đánh nhau được hơn năm mươi hiệp thì đối thủ đột nhiên ra tay đánh trúng vào bả vai làm Dư Nhận rơi thẳng khỏi đài.
Có thể kéo dài đến hiệp thứ năm mươi với huyền thoại quả là rất ghê gớm.
Cuối cùng cũng đến lượt Bàng Phi, cũng là tuyển thủ thi đấu cuối cùng của lần này.

Sau hai lần thua cuộc trước, mọi người đã không còn trông mong gì trận đấu này.
Thực lực tuyển thủ chỉ có bấy nhiêu đó sao có thể đối chiến dễ dàng như vậy?
Mọi người nhìn thấy Bàng Phi vừa đen vừa gầy thì kinh thường không thôi, lục đục bỏ về.
"Lý Trọng không hổ là người trong khu quân chính, sức mạnh này quả là đáng ngưỡng mộ!"
Bàng Phi nhạy bén nắm thóp được những lời này, không kiềm được mà quan sát Lý Trọng nhiều hơn.
Bởi vì cái tên này quá đỗi quen thuộc.
Lúc trước đi nghĩa vụ quân sự, cấp trên thường lấy đại tá Lý Trọng ra làm ví dụ, chỉ tiếc khi đó Lý Trọng đã xuất ngũ, rất ít người biết được sự lợi hại của ông ta, cũng không có ai có cơ hội đối đầu trực diện với ông ta.
Truyền thuyết về Lý Trọng thì có rất nhiều, sự lợi hại của ông ta không chỉ ở bản lĩnh mà còn là khả năng bày trận siêu đỉnh, siêu chính xác.
Khó trách người này có thể hạ được thủ hạ của Sở Chi Điện và Từ Hạ, khó trách ông ta sừng sừng như núi Thái Sơn cả tháng nay.

Cho dù là Bàng Phi cũng không nắm chắc phần thắng.
Sự thật là, vị truyền kỳ này quả thực rất lợi hại.
Vốn tưởng rằng sự xuất hiện của Sở Chi Điện và Từ Hạ đã là niềm vui ngoài ý muốn của Bàng Phi rồi, chẳng ngờ rằng bây giờ lại phải khiếp sợ lần nữa.
Tốt lắm!

Lúc này trong lòng Bàng Phi chỉ có đúng một ý nghĩ!
Cả ba nhân vật lớn của quân khu đã tề tựu đầy đủ cả, nếu có thể kéo bọn họ vào đội thì bộ đội biên phòng có thể tăng cường không ít đâu!
Thiệu Thịnh à Thiệu Thịnh, không biết nếu anh ta ở đây sẽ bày ra bộ mặt thế nào nhỉ?
Bước lên sân khấu, Bàng Phi cúi đầu chào Lý Trọng.
Lần trước không có cơ hội đấu với Lý Trọng đã để lại cho Bàng Phi một tiếc nuối lớn, mà giờ đây tiếc nuối ấy sắp được đền bù rồi.
Lý Trọng yên lặng đứng bất động, ông ta rất tò mò với sự hưng phấn trong đôi mắt của người thiếu niên này.
"Loảng xoảng!" Dĩa đồng đã gõ, báo hiệu bắt đầu trận đấu.
Bàng Phi làm một tư thế "mời".
Lý Trọng sẽ không chủ động xuất kích, đây là một loại tôn trọng với đối thủ của mình.

Nếu ông ta đánh trước, đối thủ sẽ chẳng có sức phản kháng nào.
Đối với Bàng Phi cũng như vậy, mà Bàng Phi cũng biết điều này sau khi quan sát hai trận trước cho nên anh chủ động tấn công.
"Bộp bộp bộp..." Mỗi chiêu của hai người đều nhanh như chớp điện, nắm đấm bằng thịt chạm nhau phát ra âm thanh nặng nề như búa tạ.

Không khí cũng bị cọ ra lửa.
"Quyền pháp này thật lợi hại."
Lý Trọng âm thầm chậc một tiếng, ban đầu chỉ muốn dùng ba phần lực, nhưng bây giờ đã lên đến năm phần.
Cơ mà như vậy cũng tốt, cuối cùng sau một tháng ông ta đã tìm được đối thủ có thực lực tương đương.
Lúc ra tay Bàng Phi cũng chỉ dùng ba phần lực, cảm nhận được đối thủ đang tăng phần lực, anh cũng tăng theo.
Âm thanh "bốp bốp bốp" dần chuyển thành "ầm ầm ầm", nắm tay bằng thịt va chạm hung hãn như mưa rền gió dữ.

Thậm chí người vây xem cách một khoảng còn có thể cảm nhận được không khí trước mặt như có con dao nhỏ xẹt qua.
"Rầm!" Đám đông kéo nhau lùi ra sau, cùng lúc đó hai người trên võ đài cũng kéo ra một khoảng cách nhất định, hiệp thứ nhất kết thúc, hai người hoà nhau.
Một tháng, cuối cùng khuôn mặt Lý Trọng đã không còn nét lạnh băng thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt..