Cực Phẩm Rể Quý

Chương 200: Tri Kỷ





"Không có việc gì đâu." An Dao cố gắng bình tĩnh để trả lời, cô hít sâu một hơi rồi điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Không phải bản thân cô đã sớm quyết định sẽ chuẩn bị thật tốt để chấp nhận Lâm Tĩnh Chi rồi sao.

Sau này sẽ khó tránh khỏi việc ai chăm sóc Bàng Phi, coi như thích ứng trước một chút đi vậy.
Đi ra từ trong phòng vệ sinh, trên mặt An Dao xuất hiện nụ cười, vứt sạch sự không vui đi.
Ngày hôm sau, An Lộ xoắn chân xoắn tay đi vào văn phòng của An Dao, đối với chuyện của tối hôm qua thì An Lộ phải thể hiện ra một bộ dạng "em không biết gì hết" để tranh thủ sự tin tưởng và buông lỏng của An Dao: "Chị, chị nhất định phải tin em."
"Tin, chị tin." An Lộ là đứa em gái ruột sống chung với cô từ nhỏ đến lớn thì sao An Dao lại có thể không biết được trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì.

Dù sao thì cô ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô nên cho dù biết cô ta cố ý thì bản thân cô cũng không trách cô ta.

Thế nên An Dao đã lựa chọn tin tưởng.
"Chị của em thật tốt, vậy chị đồng ý mời em ăn một bữa thật lớn đi…"
"Chiều hôm nay sẽ bù cho em ăn."
"Tốt." An Lộ giải quyết thành công mối nghi ngờ của mình bằng một bữa ăn.
Cũng không phải là không có thu hoạch gì cho chuyện này, ít nhất lần sau cô sẽ không thô lỗ như vậy, cũng may là An Dao không ra lệnh cấm cô ta không được đến công ty nữa.
Một ngày vẫn diễn ra như thường lệ, mọi thứ của Phi Dao đều đã chuẩn bị xong, chỉ có sự phê duyệt của Cục Công thương là vẫn chưa có.

Theo lẽ thường khi mà tất cả các điều kiện của Phi Dao đều đạt tiêu chuẩn thì nó sẽ không lâu như vậy, chuyện này cũng khiến cho An Dao lo lắng rất nhiều.
"Tĩnh Chi, chị đi xem chuyện này đi, tôi thật sự không còn cách nào cả." An Dao thật sự không còn cách nào nên đành phải để vấn đề lại cho Lâm Tĩnh Chi làm.

Lúc Lâm Tĩnh Chi nhận thì cũng giống vậy.

Hôm nay thì nói chờ ngày mai, ngày mai thì nói chờ ngày mốt, một ngày rồi lại một ngày, rõ ràng chính là cố ý mà.
"Hay là chị tìm người quản lý của bọn họ để hỏi một chút.

Ngày nào còn chưa được phê duyệt thì ngày đó chúng ta vẫn chưa thể khai trương buôn bán được, chuyện này phải được thực hiện nhanh chóng thôi."
Trang trí, đầu tư, thuê người, tất cả những cái đó đều phải chi tiêu, nếu không buôn bán thì sẽ không thu vào, có thể là bây giờ Phi Dao đang ở trong trạng thái bị lỗ vốn.
Đối với một công ty nhỏ chỉ có năm trăm vạn để khởi động tài chính, khoản lỗ của mỗi ngày đều như bị cắt một miếng thịt.
Lâm Tĩnh Chi và An Dao đều sốt ruột như nhau, xét về quan hệ giữa các cá nhân, cô ấy quả thực tốt hơn An Dao nên cô ấy lập tức nhận lấy chuyện này.
"Ngài Lữ, chuyện phê duyệt này…" Lâm Tĩnh Chi tốn rất nhiều tâm sức mới mời được ngài Lữ này ra ngoài dùng bữa, nhưng lại không thể nói đến chủ đề mà mình muốn nói.
Lữ Đào này nhìn cô ấy đến đỏ cả mắt, mục đích không tốt hiện lên vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, vẻ mặt của tên này chả khác gì kẻ trộm, đã thế còn không chịu ngồi yên mà giơ chân chạm vào đùi Lâm Tĩnh Chi, đúng là làm cho người ta ghê tởm.
Nhưng vì chuyện phê duyệt nên cho dù Lâm Tĩnh Chi có không đành lòng thì cô ấy cũng phải cố gắng hết sức dời chân mình đến chỗ mà Lữ Đào không với tới được.
"Cô Lâm, sao phải gấp làm gì, cứ ăn no trước đã rồi tính sau."
Trong công việc kinh doanh của họ, dù biết khả năng thành công không cao nhưng cũng không thể dễ dàng từ bỏ được.

Có nhiều lúc không phải là đợi người khác trao cơ hội cho mình mà chính bản thân mình phải cố gắng hết sức để giành lấy về tay.
Lâm Tĩnh Chi là một tay già đời về những chuyện này, đối phương không vội thì cô ấy cũng không vội.

Nhưng nếu đối phương muốn chiếm lợi của cô ấy thì chuyện đó cũng không dễ dàng vậy đâu.
Bữa cơm gần như xong xuôi, Lâm Tĩnh Chi lại quay lại với đề tài cũ: "Ngài Lữ, bây giờ ông đã ăn uống no say rồi, không phải ông nên nói với tôi về việc phê duyệt cho Phi Dao sao?"
"Chuyện này… trở về rồi tôi sẽ hỏi giúp cô sau."
Đúng là một con cáo già, ông ta cũng không chịu nói ra lời nào thật cả.
Khi đàm phán, sợ nhất là gặp phải những loại khách hàng xấu thế này, cứ chậm chạp dây dưa cả buổi với nhau, không nói về chủ đề chính nhưng cũng không trực tiếp từ chối.
Từ chiều đến tối ăn cơm xong uống rất nhiều rượu, Lâm Tĩnh Chi đã hơi say rồi.
"Cô Lâm, đến đây uống một ly đi."
"Không được, tôi thật sự không uống được nữa…" Cách gì cũng thử hết rồi, Lâm Tĩnh Chi không có hy vọng gì vào bữa cơm này, nhưng điều kỳ lạ là khả năng uống rượu của cô ấy rất tốt nhưng sao bây giờ đầu óc cô ấy lại choáng váng như thế này?
Hay là ly rượu kia có vấn đề?
Cô ấy cầm túi xách rồi xoay người bước đi nhưng không ngờ chân cô ấy mềm nhũn ra rồi ngã nhào vào trong thân thể mập mạp của tên Lữ Đào kia: "Ông… ông dám bỏ thuốc tôi ư?"
"Xem cô nói kìa, do tửu lượng của cô Lâm không tốt mà sao lại hiểu lầm tôi như thế, tôi tốt bụng giúp đỡ cô kia mà." Ngoài miệng thì ông ta nói vậy nhưng cái tay lại không để yên mà chạm vào eo của Lâm Tĩnh Chi rồi từ từ đi xuống dưới.
"Bốp!" Lâm Tĩnh Chi cầm túi xách đánh ông ta một cái rồi chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu: "Cứu tôi, cứu tôi với…"
"Không có gì, không có gì đâu, bạn gái tôi đang giận dỗi tôi thôi mà."
Bây giờ mọi người đều có tâm lý nếu có thể thì bớt đi chõ mõm vào chuyện của người khác.

Chỉ một câu nói của Lữ Đào mà đã khiến cho ánh mắt bất thường của mọi người bình thường lại.
Lâm Tĩnh Chi cuống quít lấy điện thoại từ trong túi xách ra rồi gọi điện thoại cho Bàng Phi.

Cám ơn trời đất, Bàng Phi bắt máy rất nhanh.

"Bàng Phi… Mau tới cứu tôi…"
Thật đúng lúc, hôm nay Bàng Phi lại hẹn ăn cơm với Từ Hạ và Sở Chi Điện ở gần đó.
"Hai vị, tôi có việc phải đi trước rồi, hôm khác tôi sẽ nhận lỗi với hai người sau."
Vị trí của hai người cách nhau không xa nên Bàng Phi chạy tới rất nhanh.
"Bốp!" Bàng Phi đá một cú làm Lữ Đào ngã ra xa, anh bảo vệ Lâm Tĩnh Chi ở sau lưng, trong mắt đều là sự giận dữ.
Lữ Đào hùng hổ đứng lên: "Con mẹ nó mày là ai?"
Trong mùi rượu có thoang thoảng mùi thuốc Đông Y, đương nhiên Bàng Phi có thể hiểu được ngay tình trạng của Lâm Tĩnh Chi bây giờ là do thuốc Đông Y gây ra và anh chỉ muốn xé xác tên Lữ Đào kia thôi.
Lâm Tĩnh Chi cũng ngăn anh lại: "Ngài Lữ, chuyện tối nay tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng chuyện phê duyệt ông phải giúp tôi.

Nếu không tôi sẽ đi tố cáo ông.

Làm một nhân viên công chức thì ông phải biết hậu quả khi bị tố cáo rồi chứ?"
"Hừ!" Thật sự tố cáo chính là điểm yếu của những người này, Lữ Đào cũng không muốn làm lớn chuyện này nên tức giận bỏ đi.
Lữ Đào vừa đi thì Lâm Tĩnh Chi đã không thể chống đỡ nổi nữa nên ngã vào trong ngực Bàng Phi.
"Đi, tôi đưa chị đi nghỉ ngơi." Bộ dạng như vậy thì chắc chắn không thể đưa Lâm Tĩnh Chi trở về rôi, Bàng Phi tìm một cái khách sạn gần đây rồi tắm nước lạnh cho cô ấy trước đã.
Cũng may là Lâm Tĩnh Chi không bị bỏ thuốc nặng nên chỉ tắm một ít nước lạnh là tốt hơn rồi.
Nhưng mà vì quá nôn nóng nên lúc cô ấy đi vào đã không cởi quần áo ra.

Áo sơ mi và tất cả quần áo bị nước làm ướt nên tất cả đều dính sát vào người cô làm lộ ra đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô.
Trong giây lát, nhìn thấy hình ảnh như vậy làm Bàng Phi cảm thấy xoang mũi mình nóng lên.
"Quần áo đều ướt hết rồi, cậu giúp tôi đi mua một bộ mới đi."
Lúc này Bàng Phi không có cách nào để đi cả, bởi vì ở một nơi nào đó trên cơ thể anh đã dựng đứng lên rồi: "Từ từ, chị đợi tôi một chút."
Vẻ mặt Bàng Phi xấu hổ.
Lâm Tĩnh Chi thấy chỗ đó trên người Bàng Phi thì giật mình, cô ấy bật cười khúc khích, nụ cười này làm không khí xấu hổ giữa hai người giảm bớt một chút.
"Thôi thì cậu cứ cởi áo phông của mình ra cho tôi trước đi."
Bàng Phi đưa chiếc áo phông của mình cho Lâm Tĩnh Chi, không ngờ sau đó lại càng thêm nguy hiểm hơn nữa.
Chiếc áo phông rộng thùng thình kia chỉ miễn cưỡng che lấp được bộ phận riêng tư của cô ấy, còn hai cánh tay và đôi chân thì lộ ra ngoài cũng mang lại sức hấp dẫn không kém gì ban đầu.

Tầm mắt của Bàng Phi hoàn toàn bị đông cứng lại rồi, thật sự không thể rời mắt đi.
Theo chiều hướng của tình dục, Bàng Phi đã kéo Lâm Tĩnh Chi vào ngực theo bản năng, tay anh đã không chịu để yên mà bắt đầu chuyển động.
Đôi tay thon thả của Lâm Tĩnh Chi để ở trước ngực anh: "Không được đâu."
"Vì sao chứ?" Khách sạn, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, thiên thời địa lợi,… Còn thiếu sự đồng ý của hai người thôi, vì sao lại không thể?
"Tôi không muốn làm công cụ phát tiết của cậu."
Câu nói này làm lòng Bàng Phi cảm thấy đau đớn, anh chưa bao giờ xem Lâm Tĩnh Chi là công cụ phát tiết của mình, chưa bao giờ.

Cũng không phải vì thân hình mê người này của Lâm Tĩnh Chi mà anh mới muốn có được cô ấy, bởi vì hai người phụ nữ cực phẩm như An Dao và Lâm Tĩnh Chi anh đều có được hết rồi.

Dáng người đẹp đẽ thế này chỉ có thể hưởng thụ được là vào lúc người ta mây mưa thôi, chỉ có tri kỷ mới là sự hưởng thụ của linh hồn một con người.

"Tri kỷ ư? Tôi là tri kỷ của cậu sao?" Khóe miệng Lâm Tĩnh Chi mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên môi của Bàng Phi…
Có những lời này là đủ rồi, cô ấy không yêu cầu gì nhiều cả, chỉ cần trong lòng Bàng Phi có cô ấy là đủ rồi.
Tuy rằng ba người ở chung một nhà rất hòa bình, nhưng lại thiếu đi tình cảm, lại càng thiếu tình dục.

Mọi người tôn trọng lẫn nhau như là khách vậy, nhưng ở trong này thì không cần phải nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.

Bàng Phi giống như một đứa trẻ vừa được giải thoát, anh tùy ý phóng túng dục vọng của chính mình trên người Lâm Tĩnh Chi…
Đây chắc chắn là một buổi tối không yên bình rồi.

Bàng Phi triền miên với Lâm Tĩnh Chi ở khách sạn, An Dao một mình ở nhà trông coi.

Cô suy nghĩ rất nhiều, điện thoại của hai người này đều không gọi được, chuyện này rất không bình thường.
Cô lo sợ và bất an đợi cả đêm, cho tới sáng ngày hôm sau thì điện thoại của Bàng Phi mới gọi được.
"Tối hôm qua anh đi đâu mà cả đêm không trở về vậy? Em lo lắng anh gặp chuyện gì rồi." An Dao cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để che giấu đi sự bối rối của mình.

Từ sau khi cô nhận ra được mình đã mắc sai lầm với La Lượng thì cô trở thành một người rất cẩn thận ở trước mặt Bàng Phi.

Cô sợ mình không cẩn thận sẽ nói sai gì đó, ví dụ như bây giờ, rõ ràng là rất lo lắng nhưng lại không dám nói ra sự lo lắng của mình.
Tối hôm qua…
Nàng Phii vốn định chợp mắt một chút rồi về, nhưng không ngờ anh lại ngủ quên, đúng lúc nhận ra được thì trời đã sáng rồi.
Nói thật với cô ư? Trong khi anh đã để An Dao ở nhà một mình và lo lắng chờ đợi trong căn phòng trống cả đêm ư? Sợ là An Dao không nói gì ra nhưng trong lòng cô thì lại vô cùng khổ sở đấy.

Thế nên sau một lúc suy nghĩ thì Bàng Phi vẫn quyết định nói dối.
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Sau đó, An Dao lại gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Chi, Lâm Tĩnh Chi cũng nói tối hôm qua cô ấy có chuyện, có vẻ chuyện này có hơi trùng hợp rồi.
An Dao lờ mờ cảm thấy chắc chắn hai người phải có chuyện gì đó giấu cô, cả hai đều là cô nam quả nữ, cả đêm không về, điện thoại di động cũng tắt máy giống nhau...
Cô thật sự không muốn nghĩ về điều đó, nhưng cô không thể không chế bản thân không nghĩ về nó được.
Chính cô đã đồng ý chuyển đến nhà của Lâm Tĩnh Chi sống thì không phải là ám chỉ rằng cô có thể tiếp nhận Lâm Tĩnh Chi rồi sao? Có ngủ thì cũng đường hoàng nói ngủ với nhau đi, sao cứ phải lén lút với cô để làm gì?
Loại cảm giác này thực sự vô cùng khó chịu.
Mà ở bên kia, Lâm Tĩnh Chi cũng rất lo lắng về những gì cô ấy đã làm đêm qua, cô ấy không hối hận khi lên giường với Bàng Phi, cô ấy yêu Bàng Phi và không có lúc nào là không muốn ở bên cạnh anh, nhưng...
An Dao đối xử với cô ấy quá tốt, làm cho cô ấy cảm thấy đó là một loại áp lực.
Đôi khi cô ấy thật sự mong rằng An Dao có thể giống như trước đây, như vậy thì cô ấy cũng sẽ không áy náy như thế..