Một tay bắt lấy nấm đắm Phương Thiếu Nghị đánh tới, anh trào phúng nói, "Phương thiếu gia tuổi trẻ đã suy, đây là đấm sao, y hết thảm lông gà? Mềm nhũng không chút sức, anh đừng có là mất mặt vậy chứ."
Kẻ trước nay luôn cao cao tại thượng quen vũ nhục người khác, khiến ai cũng phải e ngại giờ lại bị người ta vũ nhục, cảm giác tương phản như vậy, thật khiến người ta khó mà chấp nhận.
Phương Thiếu Nghị chính là như thế, mình dùng hết sức đấm, lại bị Thời Phong nhẹ nhàng bắt lấy, người ta nhẹ nhàng đỡ như vậy, chẳng phải hệt như xiếc khỉ hay sao?
Thời Phong lúc này đã say, đùa Phương Thiếu Nghị đến nghiện, "Muốn tao bỏ ra à, cũng được, trước trả tao một trăm vạn mày thiếu đi. Đến, quét mã nào, nhanh lên, ông mày đang mắc tiểu, không rãnh cùng mày đôi co đâu."
Phương Thiếu Nghị xanh mặt, "Mẹ mày..."
Lời còn chưa nói hết, ngực đã như bị đá đè, cả lồng ngực như muốn bị đè nát, hít thở cũng không xong.
Phương Thiếu Nghị rốt cuộc cũng nhận ra mình không thể uy hiếp Thời Phong, tuy trong lòng không phục, thì ngoài miệng cũng phải chịu thua, nếu không tên điên này cái gì cũng dám làm.
Đi lính giỏi lắm sao? Nhà họ Phương còn nhiều chó săn có bản lĩnh, mười người đánh không lại thì một trăm, hai trăm, hai đánh một không chột cũng què, vẫn có lúc nó đánh không nỗi thôi.
Cơn giận này, dù sao đi nữa cũng không thể nuốt trôi được.
"Gọi Hồng Tam tới đây." Hồng Tam là tay đánh số một dưới tay Phương Thiếu Nghị, chuyện Cao Hổ mấy hôm trước là do Hồng Tam gây ra.
Hồng Tam tự mình chủ trương, vi phạm quy tắc, bị Phương Chấn Hải giáng chức đuổi khỏi nhà họ Phương.
Nhưng cái tên này lại rất dẻo miệng, luôn nịnh bợ Phương Thiếu Nghị, bình thường Phương Thiếu Nghị cũng rất ý lại gã, giờ xảy ra chuyện, đương nhiên lập tức nhớ đến.
Người được phái đi nhanh chóng tìm thấy Hồng Tam, thật ra gã luôn âm thầm theo dõi Phương Thiếu Nghị, vì gã biết, Phương Thiếu Nghị là con đường duy nhất để gã có thể trở lại nhà họ Phương.
Chẳng bao lâu sau, Hồng Tam đã đến trước mặt Phương Thiếu Nghị.
Bộ dáng Hồng Tam vừa thấp vừa xấu, cười lên lại giống Hán giang, bản lãnh duy nhất của gã chính là khéo mồm khéo miệng, thường khen Phương Thiếu Nghị đến bay tận lên trời.
Vừa nghe Thời Phong khi dễ Phương Thiếu Nghị, gã liền đổ dầu vào lửa, nói "Thiếu gia, ngài là cục vàng cục ngọc của nhà họ Phương, lão thái gia vẫn che chở từ nhỏ đến lớn, nếu ai dám động đến ngài, lão thái gia giết cả nhà hắn."
"Cái tên Thời Phong kia thật không biết trời cao đất rộng, chán sống rồi, dám đối đãi với thiếu gia như vậy. Cơn giận này, đến ta cũng nuốt không trôi."
Phương Thiếu Nghị gật đầu đồng ý, "Con mẹ nó tôi còn tức đây này, nhưng cha không chấp thuận, nói là sợ tôi gây chuyện, đám này lại không phải đối thủ với thằng đó, ông nói xem nên làm sao đây?"
Tục ngữ có câu kẻ xấu ra ý xấu, tên Hồng Tam này lại rất thích ra ý xấu, chỉ cần có thể lấy lòng Phương Thiếu Nghị, có thể trở về nhà họ Phương, ý xấu gì gã cũng nghĩ ra được.
"Thiếu gia à, nếu đối cứng không được, vậy chúng ta có thể lén giởi trò. Cậu không phải có quan hệ tốt với Tiết thiếu gia của KTV này sao, nếu cậu ấy đồng ý giúp đỡ thì..."
Hồng Tam lập tức nói với Phương Thiếu Nghị về kế hoạch của mình.
Phương Thiếu Nghị mở to hai mắt, giơ ngón cái với Hồng Tam, "Kế hay! Kế hay!"
Nói xong liền làm, Phương Thiếu Nghị lập tức điện cho Tiết Phong.
"Mẹ nó, dám chọc Phương đại thiếu gia, quả thực chán sống rồi. Thiếu Nghị, cậu cứ yên tâm giao việc này cho tôi đi."
Thời Phong lảo đảo quay về phòng, nụ cười luôn treo trêи mặt, "Anh Bàng, em nói cho anh nghe một tin tốt, thằng cháu trai Phương Thiếu Nghị chuyển một trăm vạn cho em rồi."
Đang yên đang lành, Phương Thiếu Nghị chịu chủ động chuyển tiền sao, này không đúng với phong cách làm việc của cha con nhà họ Phương rồi.
Anh uống cạn ly rượu, rồi nói "Chúng ta đi thôi."
"Vội làm gì, em còn chơi chưa đã mà."
"Đi!" Bàng Phi nghiêm mặt.
Tuy Thời Phong không hiểu ý định của Bàng Phi, nhưng anh lại biết Bàng Phi nói một là một, nói đi là đi, bèn uống hết ly rượu rồi theo ra ngoài, "Anh Phong đi nhé, hôm nào lại tìm hai em chơi tiếp."
Hai người vừa rời khỏi phòng, liền thấy một cô nàng xinh đẹp bước tới, mắt Thời Phong lập tức mở to, "Thẩm, Thẩm Ngưng Tâm! Anh Bàng, là Thẩm Ngưng Tâm đó!"
Thời Phong rất kϊƈɦ động, hệt như một fan hâm mộ thấy thần tượng.
Bàng Phi lại rất bình tĩnh, bởi vì anh không hề biết Thẩm Ngưng Tâm.
Trực quan mà nói, cô gái này quả thật rất xinh đẹp, nhưng anh lại không thích mấy cô nàng xinh đẹp quyến rũ thế này.
Bàng Phi vẫn đi thẳng về phía trước chừng như không thấy Thẩm Ngưng Tâm, Thời Phong đi sau anh, mắt lại không rời khỏi cô nàng.
Hai người vừa giáp mặt Thẩm Ngưng Tâm, cô liền cản lối Bàng Phi, "Hai anh, đi vội vậy à, sao không ngồi thêm lát nữa?"
Bàng Phi im lặng, Thời Phong lại rất kϊƈɦ động nói, "Có chút việc, hôm khác bọn anh tới, Thẩm tiểu thư chừa chút thời gian nha."
Thẩm Ngưng Tâm khẽ nhúng vai, "Hôm khác, tôi chưa chắc đã rãnh. Đúng rồi, ban nãy có vị Thời Phong tiên sinh gọi tôi, không biết là ai nhỉ?"
"Là anh, là anh đó." Thời Phong bước ra từ phía sau Bàng Phi, vừa ưởng ngực, vừa chỉnh lại cà vạt, nếu trước mặt anh ta có tấm gương nói không chừng đã trang điểm luôn rồi.