Cực Phẩm Rể Quý

Chương 51: Cản trở vay vốn



Nhà hàng ở bên này không thể không có Lâm Tĩnh Chi quản lý, nên chuyện vay vốn là do một mình An Dao lo liệu.

Trước đó, cô hoàn toàn tự tin rằng có nhà hàng làm tài sản thế chấp, muốn vay mấy triệu cũng không có vấn đề gì, nhưng sau đó, liên tiếp bị hai ngân hàng từ chối khiến cho lòng tin của cô bị lung lay nghiêm trọng.

Có lẽ bị ngân hàng đầu tiên từ chối là do cô chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nghĩ đến còn có những ngân hàng khác, nên cô cũng không đi hỏi rõ nguyên nhân, nhưng ở ngân hàng thứ hai cũng gặp phải câu trả lời tương tự như thế, làm cho trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ: "Quản lý Chu, bên tôi không đủ điều kiện để vay ngân hàng à?"

Quản lý Chu ấp úng, gãi đầu: "Không phải là do bên cô không phù hợp mà là do bên chúng tôi không thể cho cô vay được."

Câu trả lời mập mờ, ba phải này khiến cho An Dao càng hoài nghi, thắc mắc, không thể cho vay hay là không muốn cho vay?

Ngân hàng vốn không phải là sản nghiệp tư nhân, nhưng nghiệp vụ cho vay là do nhóm người này phụ trách, cũng không thể vì không vay được mà làm lớn chuyện, có làm ầm lên thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô mà thôi.

An Dao muốn moi một ít thông tin từ quản lý Chu để tìm ra ai là người đứng sau thọc gậy bánh xe, nhưng khổ nỗi là quản lí Chu vô cùng kín miệng, dù cô hỏi thế nào đi nữa thì ông ta cũng một mực không tiết lộ nửa câu.

An Dao cũng không muốn lãng phí thời gian với chuyện này, Dung Thành có nhiều ngân hàng như vậy, người kia không thể nào đều đánh tiếng trước với mỗi một ngân hàng được chứ.

Lần này, cô trực tiếp đi đến ngân hàng nông nghiệp, đây là ngân hàng thuộc sở hữu của nhà nước, chỉ cần người đi vay đáp ứng điều kiện, thì có thể vay vốn.

An Dao đã điền xong tài liệu, chỉ còn chờ phê duyệt nữa thôi.

Kết quả, mấy ngày sau, cô gọi điện đến hỏi thăm tình hình vay vốn thì được báo là đơn của cô không được phê duyệt, cô hỏi nguyên nhân nhưng đối phương cũng không nói.

An Dao tức giận đến nỗi trực tiếp vứt luôn điện thoại đi, khiến cho Lâm Tĩnh Chi sắp đi vào sợ hết hồn: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Có người ở sau lưng giở trò cản trở chúng ta, khiến cho ngân hàng không chịu cho chúng ta vay tiền."

Lâm Tĩnh Chi nhặt điện thoại di động của cô lên rồi để lên bàn: "Thực sự không được, chúng ta có thể thế chấp nhà hàng trước."

Biện pháp này chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, nếu thật sự có người quấy phá ở sau lưng, không dám đảm bảo rằng đối phương sẽ không tiếp tục giở trò, nếu không tìm ra người đứng sau chuyện này, An Dao không thể an tâm được.

Nhưng mà cô suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là ai phá rối ở sau lưng đây?

Bây giờ, Đỗ Bằng, Triệu Vĩ vẫn còn đang bị giam giữ...

Không nghĩ ra được, thực sự không nghĩ ra được.

"Tổng giám đốc An, nếu cô vẫn không nghĩ ra được thì thử tìm người đi điều tra xem sao."

"Hiện tại, mỗi ngày nhà hàng đều phát sinh nhiều chi phí, chúng ta làm gì còn tiền để tìm người điều tra." An Dao xoa huyệt thái dương đang đau nhức.

Lâm Tĩnh Chi nhắc nhở cô: "Có thể không cần phải bỏ tiền ra, chồng cô..."

Trong tiềm thức, An Dao đã quên mất sự tồn tại của Bàng Phi.

Lâm Tĩnh Chi còn chưa nói hết lời, liền bị An Dao phất tay gạt đi: "Thôi đi, tôi với anh ấy có mâu thuẫn, anh ấy không gây phiền phức gì cho tôi là tôi đã cảm ơn trời đất rồi, sao còn dám bảo anh ấy giúp chứ, chuyện này đừng nhắc lại nữa."

Lâm Tĩnh Chi còn muốn nói thêm cái gì nữa, liền bị An Dao cắt ngang: "Được rồi, chị không cần tham gia vào chuyện này, tôi sẽ tự nghĩ cách."

Đã lâu không liên lạc với La Lượng, lần này là An Dao chủ động gọi điện.

Hai người hẹn gặp nhau ở một phòng trà, mục đích An Dao tìm đến La Lượng là muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, hai người là bạn bè nên cô cũng không trang điểm gì nhiều, chỉ mặc trang phục công sở đến.

Ngược lại, La Lượng ăn mặc thật chỉnh tề, tóc tai chải chuốt bóng loáng.

"An Dao, đã lâu không gặp, em có biết anh nhớ em đến thế nào không?"

An Dao có chút không chịu nổi cảnh vừa gặp mặt là nghe được lời thâm tình kiểu này, hôm nay cô đến đây không phải là muốn nói chuyện yêu đương mà là muốn bàn về việc vay tiền.

"La Lượng, hôm nay tôi tìm anh là muốn nhờ anh giúp đỡ một chuyện." An Dao đi thẳng vào vấn đề.

La Lượng nói: "Em nói đi, chỉ cần là chuyện anh có thể làm được, anh nhất định sẽ giúp em."

An Dao cực kỳ cao hứng, nói ra chuyện mình đi vay vốn, hi vọng La Lượng có thể làm người đảm bảo, giúp mình vay được năm triệu.

La Lượng chưa vội vàng đồng ý yêu cầu của cô, mà là phân tích ngắn gọn nguyên nhân, có người muốn phá rối ở sau lưng, cho dù La Lượng có làm người đảm bảo, cũng không chắc có thể vay được tiền: "Chi bằng, anh cho em mượn năm triệu nhé."

"Chuyện này không được." Theo bản năng, An Dao từ chối luôn, giúp vay tiền và cho vay tiền là hai việc khác nhau, nếu mượn năm triệu từ chỗ La Lượng, An Dao sẽ cảm thấy nợ anh ấy, cô không muốn có những thứ khác xen vào mối quan hệ của hai người trong lúc này.

La Lượng nắm tay cô, giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ: "An Dao, của anh không phải là của em sao, sao em còn khách khí với anh như vậy làm gì."

An Dao rút tay lại: "La Lượng, lần này tôi đến tìm anh là muốn nhờ anh giúp tôi vay tiền, anh chỉ cần nói với những người kia bố anh là ai, bọn họ nhất định sẽ cho tôi vay. Tôi sẽ thế chấp nhà hàng, nếu sau này có chuyện gì, ít nhất sẽ không liên lụy đến anh."

"Có khác gì với việc em vay tiền ngân hàng đâu? Lỡ như em quay vòng không thành công, nhà hàng này không phải sẽ bị ngân hàng tịch thu sao?" La Lượng khó hiểu.

An Dao thực sự không muốn nghe cái giả thiết này: "Tôi sẽ không thất bại đâu."

"Đúng, em sẽ không thất bại, nên anh tin nếu anh cho em vay tiền, em nhất định sẽ trả lại cho anh, anh muốn dùng danh nghĩa cá nhân để giúp đỡ em." La Lượng cố gắng bày tỏ sự tốt đẹp của mình trước mặt An Dao.

An Dao tránh khỏi tay anh ấy lần thứ hai, bỗng nhiên đứng lên: "Nếu như anh không muốn làm người đảm bảo giúp tôi thì coi như hôm nay tôi chưa từng tới đây gặp anh."

"An Dao..." La Lượng đuổi theo, có chút bất đắc dĩ.

Trước kia, anh đã biết An Dao là người cực kỳ cố chấp, nhưng không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn không thay đổi gì.

"Được được được, xem như anh phục em rồi đấy, anh giúp em làm người đảm bảo còn không được sao?" La Lượng đành phải thỏa hiệp, thử kéo tay An Dao nhưng bị cô tránh né.

Mình là người đã có chồng, nếu cùng người đàn ông khác lôi kéo lằng nhằng thì còn ra thể thống gì nữa.

"Nếu vậy, bây giờ, chúng ta nhanh đi thôi, tôi đã mang theo đầy đủ tư liệu rồi." Một khi chuyện vay vốn còn chưa được thông qua, An Dao trước sau đều không thể yên tâm được, làm gì còn có tâm tư nói chuyện yêu đương.

La Lượng nào có để bụng với chuyện đi vay tiền này, toàn bộ tâm tư, suy nghĩ của anh hoàn toàn ngược lại với An Dao, chuyện ngày hôm nay chính là cơ hội để kéo gần quan hệ của hai người: "An Dao, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, lẽ nào ngoại trừ chuyện công việc, em và anh không còn chuyện gì khác đế nói sao?"

Nhìn vẻ mặt thất vọng của La Lượng, An Dao cảm thấy hơi áy náy: "La Lượng, anh cũng biết đối với tôi, đối với người nhà của tôi, sự nghiệp này có ý nghĩa quan trọng như thế nào rồi đấy, nếu tôi không nỗ lực, thì mẹ tôi, em gái tôi đều theo tôi ăn không khí, uống gió tây bắc cả, cho nên tôi lúc nào cũng phải phấn đấu, không được thả lỏng giây phút nào."

La Lượng đau lòng nhìn cô: "Anh biết, anh đều biết, chờ sau này chúng ta ở bên nhau, anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ như này nữa. Hiện tại em muốn làm gì, anh đều theo ý của em, nhưng anh thật sự rất muốn đi xem phim cùng với em, em có thể đồng ý với anh không?"

Trong lòng An Dao không muốn, đi xem phim gì chứ, cô thực sự không thích một chút nào.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt thành khẩn, van nài của La Lượng, cô không cách nào nói ra lời từ chối: "Được!"

Trêи điện thoại di động của Bàng Phi nhận được một tin nhắn, là bức ảnh An Dao và La Lượng cùng đi vào rạp chiếu phim, hai người thân mật đi chung với nhau, trêи tay cầm bỏng ngô, hiển nhiên chính là bộ dáng một đôi tình nhân đang yêu nhau.

Trong bức ảnh có thể nhìn thấy tên của rạp chiếu phim một cách rõ ràng, hẳn là muốn cho anh biết địa chỉ để đi bắt gian đây mà.

Bàng Phi rất tức giận, nhưng cũng không muốn bị người khác lợi dụng, để người ta dắt mũi, ngoại trừ La Tinh Tinh ra, thì không có ai khác sẽ đi theo dõi La Lượng cả.

Việc này La Tinh Tinh đứng ra không phải càng hợp lý hơn anh sao, ít nhất sẽ không làm An Dao chán ghét anh thêm nữa.

Anh trả lời tin nhắn lại cho cái số điện thoại kia: Cô La Tinh Tinh, tôi và An Dao sẽ nhanh chóng ly hôn, nên cô ấy đi cùng với ai đều không liên quan gì đến tôi, cô không cần tiếp tục gửi những tấm ảnh như vậy cho tôi nữa.

Không có tin nhắn trả lời lại.

Hẳn là La Tinh Tinh đã chạy đến cãi nhau ầm ĩ rồi.

Nhưng mà dường như sự thật không giống những gì Bàng Phi nghĩ, buổi tối, anh đặc biệt về nhà rất sớm, phát hiện An Dao hoàn toàn chẳng gặp phải chuyện gì, cũng chưa nói bất kỳ lời nào liên quan đến La gia.

Theo như tính tình của La Tinh Tinh, không thể nào có chuyện bỏ qua cho cô ấy dễ dàng như thế được, dù cho có La Lượng che chở, cũng không thể không xảy ra việc gì mới đúng.

Bàng Phi nhạy bén nhận ra được có vấn đề gì đó không đúng, buổi tối nằm ở trêи giường miên man suy nghĩ về chuyện này, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện ở trong đầu anh – lẽ nào người gửi tin nhắn cho anh lại chính là bản thân La Lượng?

Cái chiêu vừa ăn cướp vừa la làng này thật là cao minh, vừa có thể ly gián mối quan hệ giữa anh và An Dao, vừa có thể đẩy hết trách nhiệm cho La Tinh Tinh, còn bản thân anh ta thì trong sạch, không liên quan gì hết.

Nếu chuyện này là sự thật thì tâm tư của người này không khỏi có chút đáng sợ.

Nếu không làm rõ chuyện này, Bàng Phi cảm thấy khó mà yên tâm cho được.

Nếu như có thể nhân cơ hội lần này vạch trần được bộ mặt thật của La Lượng, vậy có thể làm cho An Dao chết tâm, cũng là một chuyện tốt.

Ngày mai, Bàng Phi xin La Lượng nghỉ, chuẩn bị đi điều tra La Lượng.

Anh đưa số điện thoại này cho Diệp Nguyên, để bọn họ đi thăm dò chủ sở hữu, sẽ nhanh hơn nhiều so với đi đến sở doanh nghiệp để thăm dò.

Diệp Nguyên nhận lời một cách dứt khoát, làm việc rất nhanh nhẹn, không tới một giờ sau liền gọi lại, báo cho Bàng Phi chủ nhân của số điện thoại này.

Bàng Phi dựa theo tin tức mà Diệp Nguyên nói tìm tới chủ nhân của số kia, là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, điều này càng chứng thực suy đoán của anh là đúng, nếu là do La Tinh Tinh, nhất định sẽ không tìm tên côn đồ không đáng tin như vậy, nhưng đối với La Lượng, tìm ai không quan trọng, quan trọng là người đó có làm được việc hay không.

Ban đầu, tên côn đồ kia còn cực kỳ mạnh miệng, nhất định đổ chuyện này lên đầu của La Tinh Tinh, nhưng sau khi được tiếp thu "kỹ thuật đấm bóp của nhà họ Bàng" liền thành thật khai nhận: "Đúng... Là La Lượng, là anh ta, chính anh ta bảo tôi làm như vậy."

Bàng Phi lấy bức ảnh của La Lượng: "Là anh ta sao?"

Tên côn đồ gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng, chính là anh ta."

Nhân chứng vật chứng đều có, để xem lần này La Lượng làm sao giải thích.

Bàng Phi biết An Dao và La Lượng đang đi cùng nhau, bởi vì hôm nay, bọn họ muốn đi ngân hàng để vay tiền.

Đưa tên côn đồ theo tới ngân hàng, lập tức thu hút sự chú ý của những người chung quanh.

An Dao chau mày: "Anh đang làm gì vậy?"

Bàng Phi đá tên côn đồ kia một cước: "Mày nói đi."

"Vâng... Là anh ta, là anh ta bảo tôi theo dõi hai người, còn bảo tôi cố ý hãm hại người kia." Tên côn đồ đột nhiên phản bội, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bàng Phi.

An Dao càng nghe sắc mặt càng là trắng bệch, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

La Lượng giả mù sa mưa đi tới: "Trước đây tôi chỉ thấy anh hèn nhát, vô dụng, không nghĩ anh lại hèn hạ như vậy, sao anh còn có thể chạy tới đây hỏi binh vấn tội được cơ chứ?"