Cực Phẩm Rể Quý

Chương 93: Kế hoạch của nhà họ An



La Tinh Tinh muốn điên rồi, thật sự sắp điên rồi, cô ta thật sự muốn giết người ngay bây giờ, giết chết thứ tiện nhân An Dao kia.

Nếu không phải do An Dao, La Lượng sẽ không hết lần này đến lần khác cự tuyệt cô ta!

Nhưng hiện giờ cô đang bị nhốt trong nhà, đến cửa cũng không thể ra ngoài, hận quá, hận muốn chết mà!

La Lượng, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chấp nhận tôi: "A…”

Sức khỏe An Kiến Sơn hồi phục rất nhanh, mới ba ngày đã có thể vận động trở lại, còn có thể chạy bộ.

Tào Tú Nga lo lắng cho chồng ăn không tiêu, vẫn luôn để mắt chăm sóc, không cho phép vận động mạnh, không được làm này không cho phép làm kia…

Người phụ nữ bình thường thì chanh chua này đến khi dịu dàng cũng giống một nữ nhân, đúng là sức mạnh tình yêu có thể biến một người thành một con người khác!

Nhà họ An mấy ngày nay hoà khí vô cùng tốt đẹp, trộm vía mọi mặt đều mang không khí hoà bình, tất nhiên, mọi thứ đều vì muốn An Dao và Bàng Phi có thể hoà hợp sống chung những ngày tháng sau này.

“Dao Dao, con với Bàng Phi kết hôn lâu vậy rồi, vẫn phân chia phòng ngủ, như vậy có kỳ cục quá không.” Lúc ăn cơm, An Kiến Sơn bỗng nhiên nói một câu khiến An Dao và Bàng Phi đều sửng sốt.

An Dao chậm rãi đút một miếng cơm vào miệng, nói: “Ba, chuyện của bọn con ba không cần suy nghĩ quá, ba ăn cơm đi ạ.”

“Nói bậy, con là con gái ta, Bàng Phi là con rể ta, các con đều là con cháu nhà họ An, ta không lo cho hai đứa thì lo cho ai.” An Kiến Sơn nặng nề đặt đũa xuống bàn, trong người bực dọc, cơm cũng chẳng buồn ăn, có vẻ hiện giờ ông thật sự rất nghiêm túc.

An Dao sắc mặt khó coi, buột miệng nói hai chữ ly hôn.

An Kiến Sơn cấm cô không được nói ra hai chữ đó, nếu không sẽ không nhận đứa con gái này.

“Ba…!” An Dao bất lực không biết phải nói gì.

“Nếu con còn coi ta là ba, tối nay lập tức để Bàng Phi về phòng cùng ngủ, cấm không được đuổi nó ra ngoài, nếu không ta sẽ đuổi con ra khỏi nhà.” An Kiến Sơn nói, giọng điệu đanh thép.

An Lộ nhỏ giọng vỗ tay: “Ba, vẫn là người lợi hại nhất.”

Tào Tú Nga đút một miếng cơm vào miệng con bé: “Mau ăn cơm đi.”

Bàng Phi không cảm thấy vui chút nào, trái lại còn có chút sợ hãi, cùng An Dao ở chung một phòng, việc này anh chưa từng nghĩ đến, ngày trước chỉ cần An Dao làm mặt tươi cười với anh, chắc anh sẽ vui vẻ nửa ngày, bây giờ ở chung phòng thôi cũng khiến anh nảy sinh chút cảm giác bất an xấu hổ.

Có lẽ cho đến giờ cái Bàng Phi để ý là sự đồng ý của An Dao, chứ không phải việc có được thân thể của cô hay không.

Buổi tối, không biết vô tình hay cố ý mà hai người họ lề mề không chịu về chung phòng, An Kiến Sơn sai An Lộ dọn hết đống đồ đạc trong phòng riêng của Bàng Phi để anh không có chỗ ngủ, không cách nào khác sẽ phải về cùng phòng với An Dao.

An Dao thấy vậy thở dài quay người rời đi.

“Bàng Phi, con mau về phòng nghỉ ngơi đi.” An Kiến Sơn hoàn toàn thay đổi giọng điệu, cứ như Bàng Phi mới là con ruột của mình, còn An Dao là con dâu vậy.

Bàng Phi liếc mắt hướng lên lầu một chút, sau đó cười khổ: “Ba, hay để tốt nay con ngủ sô pha đi ạ.”

“Không được, con còn không rõ ý ta sao, ta đang muốn giúp con và An Dao hâm nóng tình cảm. Mặc kệ con bé không gì, cứ đi vào đi, có ba dưới này hậu thuẫn, nó có thể làm gì được.”

Nghe những lời này, trong lòng Bàng Phi cảm thấy ấm áp, cơ mà loại việc miễn cưỡng người khác này anh không và cũng không thèm làm.

Liền nằm xuống sô pha thật, tấm thân cao hơn mét tám, có nằm ở đó cũng không ai bê đi đâu nổi.

An Lộ cũng hết lòng khuyên nhủ, vô ích, cả nhà không ai cản được.

An Dao ngồi trong phòng đợi một lúc lâu không thấy Bàng Phi đi lên, trong lòng tò mò, không biết tên kia bị làm sao.

Cô mở cửa trộm nhìn xuống, thấy anh nằm một đống trêи sô pha, xung quanh ba với em gái nói thế nào cũng không nhúc nhích.

Chẳng lẽ anh ta ở chung phòng với mình một chút cũng không tò mò hay chờ mong gì sao? Lại thà đi ngủ ở ghế sô pha?

Hứ! Thích ngủ thì đi mà ngủ luôn đi!

An Kiến Sơn cứ nghĩ ông có thể hàn gắn hai đứa con này lại, nhưng xem ra không dễ gì, bởi vì không chỉ An Dao cứng đầu, mà ngay cả Bàng Phi cũng rất cứng đầu.

An Dao chẳng biết làm thế nào, cô với Bàng Phi không hoà hợp được, mà cái tên này tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình thường nhưng bên trong cũng rối bời chẳng biết nên làm thế nào.

“Ba, con có cách rồi.” An Lộ ghé sát tai ba cô, thì thầm nói.

An Kiến Sơn mặt đỏ tía tai quát: “Con bé này… tí tuổi đầu đã học cái xấu ở đâu rồi… Cơ mà, đến nước này cũng nên thử một lần xem sao. Nhưng ta cảnh cáo con, xong vụ này phải lập tức quên hết những thói xấu này đi!”

“Vâng vâng vâng, đợi xong việc con cũng quên liền à!”

Tào Tú Nga thấy hai bố con ở đằng kia thần thần bí bí, to to nhỏ nhỏ, tò mò hỏi: “Hai cha con lại bày trò gì?”

“Mẹ, mẹ lại đây…”

An Lộ liền kể cho mẹ mình nghe về kế hoạch của hai cha con.

Tào Tú Nga kinh hãi: “Con thế này là muốn giúp hay hại chị con vậy? Có đứa em gái nào như con không?”

“Mẹ, thế mẹ muốn nhìn chị con và anh rể chung sống hoà hợp, hay muốn nhìn chị ấy quay lại với tên họ La xấu xa kia, sống khổ sở tủi nhục?” An Lộ cho mẹ mình hai lựa chọn.

Tào Tú Nga nghĩ nghĩ, vẫn giữ quan điểm cũ: "Nhưng chị con cũng không thích Bàng Phi, cho dù dùng cách này chắc chắn vẫn không thích, khéo còn làm nó ghét anh rể con hơn.”

“Vậy là mẹ vẫn chưa hiểu chị con rồi, chị ấy thường ngày mạnh mẽ quyết đoán vậy thôi, thực ra lại rất bảo thủ. Hồi trước lúc nói chuyện cùng, chị ấy bảo con là quan trọng nhất vẫn là đêm động phòng, phải trao cho người đàn ông mình yêu nhất. Mà bây giờ chị ấy với anh rể đã thành vợ chồng rồi, chuyện kia cũng là lẽ thường cần làm giữa bọn họ mà.”

“Nếu có thể một lần mà có em bé luôn… Có em bé rồi, hai đứa cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.”

Tào Tú Nga đen mặt, cảm thấy cách này không ổn, còn hai bố con bên kia vẫn chắc như đinh đóng cột rằng cách này nhất định có kết quả.

Vì thế, ba người bọn họ lén lút nhờ thím Trương ở trong nhà bếp ra tay, cái gì lộc tiên, hổ tiên… chỉ cần là bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lý, đều bỏ vào hết.

Bát canh này là đặc biệt chuẩn bị cho Bàng Phi, đương nhiên An Dao cũng trốn không thoát, phần của cô là một chén thuốc xuân dược.

“Chị à, canh này cho chị, phải uống hết nha. Anh rể yêu quý của em, bát canh này đích thân em nấu đấy, anh phải uống sạch mới được.”

An Lộ ân cần sốt sắng múc canh cho anh chị mình.

Cả An Dao và Bàng Phi đều thấy kì lạ, con nhỏ này sao hôm nay tốt tính vậy.

Ăn được nửa bát cơm, Bàng Phi liền thấy trong người có điểm không ổn, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, rõ ràng trong nhà mở điều hoà, sao lại nóng thế này nhỉ.

Dần dần, cái sự nóng nực này chuyển sang khô cổ họng, nội tạng như bị thiêu cháy, rất khó chịu, rất khó miêu tả…

Bàng Phi như hiểu ra gì đó, anh đứng dậy định chạy vào phòng tắm.

An Dao nhanh hơn một bước: “Bụng tôi khó chịu quá, anh đừng tranh với tôi, lên phòng tắm tầng trêи đi.”

Trêи tầng chỉ có phòng ngủ của An Dao là có phòng tắm, Bàng Phi lúc này không muốn nghĩ nhiều nữa, mặc kệ đi, nhắm mắt bước vào vậy.

Vừa vào đến phòng, anh khóa trái cửa lại, nhưng anh không hề biết là khoá cửa vốn đã bị An Lộ động tay chân, khoá không được.

An Dao dần cảm thấy cả người bất ổn, đứng ngoài cửa phòng tắm liên tục giục: “Lộ Lộ, em nhanh lên được không, chị muốn đi tắm.”

“Bụng em đau quá, chị lên phòng tắm trêи tầng ấy.”

Đợi mười mấy phút, An Dao cuối cùng chịu không nổi, đành chạy lên lầu.

Cửa phòng không khoá, cô liền đẩy cửa đi vào.

An Lộ bí mật đi sau, đợi chị gái vào phòng, liền khoá cửa từ bên ngoài lại.

An Dao nói từ ngoài vào phòng tắm: “Bàng Phi, anh xong chưa, tôi muốn vào tắm chút.”

Nước lạnh xối mạnh xuống lưng Bàng Phi, chết tiệt, vẫn không khiến cổ họng bốc hỏa của anh dịu đi chút nào.

“Xuống lầu đi!”Giọng Bàng Phi gầm rít, lời vừa nói ra cổ họng liền khó chịu vô cùng.

An Dao bực mình, tối nay mọi người đều làm sao vậy, cứ xoay cô như chong chóng đi hết chỗ này tới chỗ khác.

Phòng ngủ này là của tôi, anh bảo tôi xuống là tôi phải xuống chắc…

Cô sờ soạng tìm được chìa khoá: “Tôi đếm đến ba, anh lập tức mặc quần áo chỉnh tề bước ra đây, nếu không tôi sẽ dùng chìa khoá này mở cửa đi vào!”

“Ba, hai, một…” An Dao chịu không nổi nữa, người cô rất nóng, liền mở cửa bước vào.

Bàng Phi chỉ kịp mặc độc cái quần đùi, quần dài và áo không kịp mặc vào.

Anh khom lưng lấy tay che chắn nhanh chóng đi ra ngoài kéo cửa lại.

Chết tiệt!

“Từ từ…” Bàng Phi lấy chân chặn cửa lại.

An Dao kinh hãi: “Anh… anh định làm gì?”

Hai người mặt mày đỏ hồng, trong người khó chịu nôn nao…

An Dao như ý thức được gì, trái tim cô đập loạn xạ.

“Anh… Anh đừng có vào đây, tôi…”

“Cửa phòng bị bọn họ khoá ngoài, tôi không ra được, so với cô tôi còn cần nước lạnh hơn… Cô tắm nhanh một chút rồi ra để tôi vào, nếu không thực sự tôi không chắc mình có thể chịu đựng đến khi nào nữa.” Bàng Phi đang cố hết sức kìm chế bản thân.

An Dao thân thể khó chịu, cô cũng sợ hãi: “Tôi cũng cần dùng nước lạnh”

“Cô không sợ tôi không khống chế nổi, rồi phá cửa phòng tắm, lúc ấy cô trốn không thoát đâu. Đừng nói nữa, mau chạy ra ngoài kêu cứu đi, cô kêu thì bọn họ chắc sẽ không mặc kệ đâu.”

Bang Phi nhanh chóng bước vào phòng tắm, mở nước xối lên người.

An Dao chạy ra ngoài, chỉ nghe một tiếng đóng cửa “Rầm” rõ to từ sau lưng.

Ban nãy mới xối được ít nước lên người, tưởng đâu sẽ đỡ hơn, ai ngờ ngọn lửa thiêu đốt trong người cô như càng lúc càng lớn, cồn cào khó chịu…

Cô dùng hết sức chạy đến cửa phòng, đập liên hồi: “ Lộ Lộ, mở cửa cho chị, bằng không… Chị sẽ đập đầu vào tường…”

Ba con người nghe lén ngoài cửa nghe vậy vẻ mặt bất an: “ Chị, chị định đập đầu vào tưởng thật chứ!”

“ Hừ, em không tin chị làm thế thật đâu, mặt chị mà có vết xước để xem làm sao dám vác cái mặt đi làm.”