Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 261: Lâm gia nổi giận



Trần Thanh Đế lập tức trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói:

- Cái này... Cái này là tình huống gì a? Nàng đây là làm sao vậy? Thế nào sẽ khóc rồi, còn khóc thương tâm như vậy? Không đúng, nàng còn mắng ta.

- Này, ngươi đừng vội đi.

Trần Thanh Đế giương giọng kêu to:

- Ngươi nói rõ ràng cho ta, tại sao ngươi mắng ta? Ta làm sao lại là đại đầu đất?

Vốn Lâm Tĩnh Nhu cho rằng Trần đại thiếu gọi nàng là muốn an ủi, ai biết lại hỏi ra một vấn đề như vậy, Lâm Tĩnh Nhu lập tức càng tức giận, càng phẫn nộ, càng thương tâm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Trần Thanh Đế, ngươi là đại đầu đất, đại đầu đất, ta hận ngươi chết đi được, hận ngươi chết đi được.

Lâm Tĩnh Nhu hung hăng đóng cửa xe, khóc rất thương tâm.

- Móa, làm cái gì đó? Thật sự là nữ nhân không có việc gì tìm việc, cố tình gây sự.

Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng, quay người lên lầu, về tới gian phòng của mình.

Quân nhân canh giữ ở bên ngoài biệt thự, chứng kiến hết thảy, nghe thế hết thảy, nguyên một đám trên mặt đều lộ ra thần sắc khiếp sợ.

Không sai, chính là khiếp sợ.

Không phải khiếp sợ vì Lâm Tĩnh Nhu, mà là vì Trần đại thiếu hiểu rõ đối với tình trường, đối với tâm nữ nhân, mà cảm thấy khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ.

Con mẹ nó, đây là cái kia, này là Trần đại thiếu tai họa vô số nữ nhân có thể có hay sao?

Lâm Tĩnh Nhu đã đem lời nói nói đến một bước này, thiếu chút nữa không có nói thẳng ra, ta yêu ngươi rồi, ngươi vậy mà còn chưa hiểu?

Ngươi... Ngươi cũng thật lợi hại a?

Ở thời khắc này, tất cả quân nhân bên ngoài biệt thự, cũng nhịn không được suy nghĩ, những năm kia Trần đại thiếu làm chuyện hư hỏng, có phải giả dối, có phải tin vịt hay không.

Bất quá nghĩ lại, bọn hắn đã minh bạch. Trách không được, Trần đại thiếu là lấn nam bá nữ, chơi cường bạo, nguyên lai đối với tâm nữ nhân một chút cũng không biết.

Ưa thích Bá Vương ngạnh thượng cung a.

Lâm Tĩnh Nhu ở trên xe, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ lại càng tăng thương tâm, khóc như mưa. Một bao giấy trên xe, đều bị nàng dùng hết rồi.

Lại vẫn không có đủ.

Vô luận lái xe an ủi như thế nào, Lâm Tĩnh Nhu cũng nghe không vào.

Thương tâm, Lâm Tĩnh Nhu, Lâm đại tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Lâm gia, cho tới bây giờ sẽ không có thương tâm qua như vậy.

Lâm gia to như vậy, toàn thể cao thấp, chỉ có Lâm Tĩnh Nhu là một nữ hài, tất cả mọi người coi nàng trở thành bảo bối.

Lâm Tĩnh Nhu khóc thương tâm về nhà như thế, Lâm gia cao thấp đều phát điên rồi, Lâm lão gia tử cũng phẫn nộ.

Lâm Gia, một trong Tam đại cự đầu quân đội, thực lực tương đương cùng Viên gia, hơi kém Trần gia một chút. Bất quá, nam đinh của Lâm gia lại phi thường thịnh vượng.

Càng làm cho Lâm lão gia tử cao hứng, kiêu ngạo chính là: bốn con trai cùng với sáu cháu trai của hắn, tất cả đều lựa chọn tòng quân. Không giống Trần gia cùng Viên gia các ngươi, sửng sốt không có mấy người nguyện ý tiến vào quân đội.

Điểm này, lại để cho Lâm lão gia tử cảm thấy phi thường đắc ý. Đồng dạng cũng là vốn liếng cùng kiêu ngạo hắn lấy ra khinh bỉ Trần gia cùng Viên gia.

Một đại gia tộc, dựa vào là cái gì? Không phải là nhân khẩu sao?

Người của Lâm gia thịnh vượng, còn phi thường lợi hại.

Nhưng Lâm lão gia tử lại bắt đầu buồn rồi. Một gia tộc lớn như vậy, thậm chí ngay cả một đứa con gái, cháu gái cũng không có.

Dương khí vượng nghiêm trọng.

Không có bất kỳ âm khí a.

Thẳng đến khi Lâm Tĩnh Nhu sinh ra, Lâm lão gia tử mới càng thêm cao hứng, hưng phấn. Hắn bao nhiêu năm không có uống rượu, cùng ngày quyết đoán uống say.

Lâm gia to lớn như vậy, chỉ có Lâm Tĩnh Nhu là nữ hài duy nhất. Lâm lão gia tử quả thực đem Lâm Tĩnh Nhu trở thành bảo bối.

Vô luận là ai, chỉ cần dám khi dễ Lâm Tĩnh Nhu, cái kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Toàn bộ Lâm gia, cũng là như thế, Lâm Tĩnh Nhu chính là bảo bối của Lâm gia bọn họ, so với cái gì cũng muốn trọng yếu hơn nhiều.

Còn có nữa là, tính tình của Lâm lão gia tử cực thối, không chỉ có tính tình của Lâm lão gia tử thối, cả nhà bọn họ đều như là thùng thuốc súng, tất cả đều là lưu manh.

Ngay cả Trần lão gia tử cùng Viên lão gia tử đều đối với hắn hết cách rồi, toàn gia lưu manh, ngang ngược không nói đạo lý, cũng mặc kệ bọn hắn.

Cũng chính bởi vì như thế, Lâm Tĩnh Nhu liền trở thành khắc tinh hoàn khố.

Ngươi dám khi dễ Lâm Tĩnh Nhu?

Cái kia tốt.

Lâm lão gia tử, trực tiếp điều một chi bộ đội, vây nhà của ngươi, đánh ngươi một trận.

Cái trình độ bưu hãn kia, thật sự là không thể nói nổi.

Đều như vậy, ai dám đắc tội Lâm Tĩnh Nhu ?

Nhưng mà, hôm nay Lâm Tĩnh Nhu lại khóc đỏ mắt, trên mặt đều là vệt nước mắt, rất là thương tâm về đến nhà. Toàn bộ Lâm gia, tất cả đều phát điên, phẫn nộ rồi.

Trải qua hỏi thăm mới biết được, nguyên lai là chuyện tốt của Trần Thanh Đế làm.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, đột nhiên từ trong Lâm gia đại viện vang lên. Một trung niên nam tử dáng người khôi ngô, nhìn như hơn 40 tuổi, làn da như sắt, mặt sắc tím xanh, bề ngoài giống như bị người từ trong nhà đạp đi ra.

Trước khi bị đá ra, bề ngoài hình như hắn cũng bị người ta đánh một trận. Bằng không thì không có cách nào giải thích dấu vết tím xanh trên mặt hắn.

- Con mẹ nó, nha đầu Tĩnh Nhu bị khi phụ, ngươi đến tìm lão tử làm gì? Còn không đi chộp tên tiểu vương bát đản Trần Thanh Đế kia tới cho lão tử?

Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm gầm lên:

- Con mẹ nó, cũng dám khi dễ Tĩnh Nhu nhà của ta, lão tử phải thay Trần lão thất phu hảo hảo giáo huấn cháu của hắn thoáng một phát.

- Còn không lăn.