Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 847: Tăng Lên Nghịch Thiên



Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Mafia không thể nghi ngờ là một con lạc đà cực lớn.

Hiện tại vẫn là như thế.

- Thanh Đế...

Giang Sơn Ngự Cảnh, biệt thự của Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu vừa trở về, Bùi Ngữ Yên đầy nước mắt xông đi lên, vừa khóc vừa cười.

Chuyện có quan hệ ở M quốc, Bùi Ngữ Yên đương nhiên chú ý.

- Anh không sao.

Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:

- Tốt rồi, không nói nhiều, anh muốn đi nghỉ ngơi, mấy ngày nay, thật sự là quá mệt mỏi.

Liên tục mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, điên cuồng giết chóc, coi như là Trần Thanh Đế cũng mệt mỏi gần chết.

- A, anh nhanh đi nghỉ ngơi.

Bùi Ngữ Yên duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, kéo cánh tay Trần đại thiếu, cùng một chỗ đi vào phòng ngủ của Trần đại thiếu.

Lucy ở một bên nhìn xem, trong nội tâm vậy mà không có tư vị.

Một giấc này, Trần Thanh Đế trọn vẹn ngủ ba ngày, tiêu hao thật sự là quá lớn, bất quá, tu vi của hắn, trong chiến đấu cũng có chỗ tăng lên.

Không có tu luyện, cũng tăng lên.

Chiến đấu, không thể nghi ngờ là phương thức tăng thực lực lên tốt nhất.

Cho dù là đồ sát, cũng có thể phát ra một ít tác dụng.

...

Trong núi sâu, Lâm Tĩnh Nhu chấn động toàn thân, tu vi lần nữa đột phá. Dưới sự nỗ lực của Sa Vĩ cùng Diệc Trùng Hư, tu vi của Lâm Tĩnh Nhu điên cuồng tăng lên.

Hôm nay, Lâm Tĩnh Nhu có Thiên Linh thân thể đã tu luyện đến Luyện Khí chín tầng đỉnh phong.

Loại tốc độ tu vi tăng lên này, thật sự là quá nghịch thiên, trước trước sau sau, chỉ là một tháng thời gian. Vậy mà, tăng lên tấn mãnh như thế.

Ngoại trừ các loại tài nguyên ra, Thiên Linh chi khí của Lâm Tĩnh Nhu, làm ra tác dụng trọng đại.

Đồng dạng tài nguyên, coi như đổi lại là Trần Thanh Đế, tu vi cũng tuyệt đối không có khả năng tăng lên nhanh như vậy. Thiên phú, không bằng Lâm Tĩnh Nhu a.

Lâm Tĩnh Nhu biểu hiện tốt như vậy, tu luyện cũng phi thường ra sức, Sa Vĩ cùng Diệc Trùng Hư bởi vì việc này, mà thường xuyên đánh nhau.

Tranh đoạt ai là Đại sư phụ và Nhị sư phụ.

Cái thân phận này, vô cùng trọng yếu a.

Ở bọn hắn xem ra, cuối cùng có một ngày, tu vi của Lâm Tĩnh Nhu, sẽ siêu việt bọn hắn.

Vì liều, Sa Vĩ và Diệc Trùng Hư là không giữ lại, các loại phương thức tăng tu vi lên, tất cả đều rót vào Lâm Tĩnh Nhu.

Chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp thi triển quán đỉnh đại pháp, cưỡng ép tăng tu vi của Lâm Tĩnh Nhu lên.

Bất quá, khá tốt Sa Vĩ và Diệc Trùng Hư không có xúc động, còn biết, quán đỉnh đại pháp tuy có thể rất nhanh tăng tu vi lên, nhưng đồng dạng, đối với Lâm Tĩnh Nhu là trăm hại mà không một lợi.

Sau Quán đỉnh, cho dù Lâm Tĩnh Nhu là Thiên Linh thân thể, muốn lại đề thăng tu vi, cũng là không thể nào. Cái giá lớn này, thật sự là quá lớn.

- Hai vị sư phụ, lúc nào con có thể trở về?

Sau khi Lâm Tĩnh Nhu củng cố tu vi, rốt cục nhịn không được nhìn Sa Vĩ cùng Diệc Trùng Hư nói ra:

- Con đã đến hơn một tháng rồi, cũng tu luyện đến Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, con nhớ tên vương bát đản Trần Thanh Đế kia rồi.

- Con nhớ tên vương bát đản kia làm gì?

Vẻ mặt Diệc Trùng Hư khó chịu, con mẹ nó, mình liều chết liều sống, vật gì tốt đều “kính dâng” đi ra, bồi dưỡng được đồ đệ như vậy, vậy mà một lòng nghĩ đến Trần Thanh Đế.

Choáng nha, coi như là Trần Thanh Đế ngươi, lừa tất cả mọi người, không phải phế vật, thì tính sao? Vẫn không được, ngươi cũng có được Thiên Linh thân thể sao?

Coi như là có, cũng không thể cùng lão tử đoạt đồ đệ.

Oán thầm vẫn chưa xong, Diệc Trùng Hư lập tức cảm giác được hào khí rất không đúng, một cổ âm lạnh làm cho lòng người vì sợ mà tâm rung động, tuôn vào trong lòng, Lâm Tĩnh Nhu dùng đến ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn.

- Cái kia... bảo bối đồ đệ, là con nói Trần Thanh Đế là vương bát đản, vi sư... khục khục, cũng là nhất thời nhanh miệng, lần sau, không, tuyệt đối không có lần sau.

Trên ót Diệc Trùng Hư lộ ra mồ hôi lạnh.

Nãi nãi, hiện tại là thời điểm cướp đoạt vị trí Đại sư phụ cùng Nhị sư phụ, Diệc Trùng Hư cũng không dám làm Lâm Tĩnh Nhu mất hứng. Vạn nhất Lâm Tĩnh Nhu tức giận, trực tiếp gọi hắn là Nhị sư phụ, Diệc Trùng Hư hắn tìm ai nói rõ lí lẽ a?

- Chỉ có con mới có thể nói, người không thể nói, hừ!

Lâm Tĩnh Nhu vểnh cái miệng lên:

- Cũng không biết, Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên tầm đó thế nào.

- Trần Thanh Đế, ngươi ngàn vạn lần đừng như thế nào với Bùi Ngữ Yên, bằng không thì... bằng không thì ta sẽ khóc cho ngươi xem.

Lâm Tĩnh Nhu như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ảm đạm, nước mắt cũng nhịn không được nữa chảy xuống.

Bất kể nói thế nào, Bùi Ngữ Yên mới là chính quy, Lâm Tĩnh Nhu nàng nhiều nhất chỉ là một Tiểu Tam mà thôi.

- Con mẹ nó, hung hăng càn quấy, thật sự là quá kiêu ngạo rồi, con mẹ nó, cái Diêm Vương này, thực đủ hung hăng càn quấy.

Đúng lúc này, tiếng gầm gừ của Sa Vĩ vang lên:

- Cái Diêm Vương này, vậy mà so với lão tử còn muốn hung hăng càn quấy. Nãi nãi, lão tử thật muốn hung hăng đánh cho hắn một trận, quá kiêu ngạo rồi.

- Ngươi làm cái gì vậy, vừa về là mắng to không thôi, ai đắc tội ngươi, ai dám chạy đến trước mặt của ngươi hung hăng càn quấy?

Diệc Trùng Hư nhướng mày, đối với Sa Vĩ trực tiếp bó tay rồi.

- Ta làm sao biết là ai? Chỉ là một người trẻ tuổi hung hăng càn quấy, choáng nha, thật sự là tức chết ta rồi.

Khi ánh mắt của Sa Vĩ rơi vào trên người Lâm Tĩnh Nhu, lập tức tinh mang bốn sắc:

- Đồ đệ, đồ đệ bảo bối của ta, tu vi của con lại tăng lên, thật không hỗ là đồ đệ bảo bối của ta.

Nhìn thấy tu vi của Lâm Tĩnh Nhu, phẫn nộ trong lòng Sa Vĩ thoáng cái biến sạch.

- Sư phụ, người cũng thấy đấy, tu vi của con tăng lên vô cùng nhanh, lúc nào con có thể trở về?

Trong con ngươi Lâm Tĩnh Nhu lóe ra tinh mang, nói ra:

- Chỉ cần ai cho con trở về, người đó là Đại sư phụ của con.