Đường Chu Thị đi vào thấy Đường lão thái quân ngồi ở chủ vị, mắt nhằm nghiền, không nhúc nhích, như pho tượng bồ tát ngủ say, nhưng nàng thi lễ không dám có chút khinh xuất nào.
Nghe giọng Đường Chu Thị, Đường lão thái quân mới chậm rãi mở mắt ra, như ánh sao xẹt qua trong mắt:
- Đứng dậy, ngồi xuống đi.
- Vâng.
Đường Chu Thị ngồi xuống một bên, an tĩnh lắng nghe:
Đường lão thái quân không nói gì ngay, chỉ nhìn Đường Chu Thị chăm chăm, càng nhìn càng thích, eo thon này, hông rộng này, ngực nở này, cưới vợ phải cưới nữ nhân như vậy thì gia tộc mới con cháu đầy nhà được, gật gù hài lòng, khoe môi cong lên.
Còn Đường Chu Thị thì bị nhìn tới nổi hết da gà, càng lúc càng bất an.
- Quế Phương à, hôm nay lão thân gọi ngươi tới đây là có chuyện lớn muốn thương lượng.
Đường lão thái quân vừa nói vừa dịch người, tựa hồ tìm tư thế ngồi thoải mái hơn:
Đường Chu Thị nghe vậy lòng giật thon thót, từ khi gả vào Đường gia, Đường lão thái quân chưa bao giờ gọi nàng bằng tên thân thiết như thế.
- Lão thái quân, có chuyện gì người cứ sai bảo, chỉ cần tôn tức làm được, tuyệt không dám chậm trễ.
Đường lão thái quân nghe vậy vỗ tay vịn ghế, cười nói:
- Tốt, có câu nói này của ngươi là tốt rồi, lão thân cũng là người sảng khoái không thích quanh co, hôm nay gọi ngươi tới là muốn hỏi, ngươi thấy con người Nhị gia ra sao?
- Bẩm Nhị gia, con người của Nhị gia còn phải nói nữa sao, nhìn khắp Lưu Châu này cũng là thanh niên tài tuấn hàng đầu, ở Lạc Thành có ai không biết Đường nhị gia là đại tài tử trăm năm hiếm gặp. Hơn nữa không chỉ thi từ ca phú, còn rất có bản lĩnh, Nhị gia mấy năm trước đã một vai gánh cả gia nghiệp to lớn của Đường gia ta, nói thực, trong nhận thức của tôn tức, không có thanh niên nào bì được với Nhị gia.
Nói tới Đường Kính Chi, Đường Chu Thị khen ngợi thực lòng, mặc dù nàng luôn ở trong hậu viện thâm sâu, không rõ lắm sau khi công công bà bà qua đời, Đường gia rốt cuộc gặp phải khó khăn lớn nhường nào, nhưng nàng vẫn nghe thấy được chút lời đồn đại bên lề, cho nên nàng rất khâm phục Đường Kính Chi.
Đương nhiên sở dĩ nàng dám thoải mái khen ngợi Đường Kính Chi vì biết Đường Kính Chi là thịt trong tim Đường lão thái quân, khen thêm vài câu chỉ có lợi không có hại, nhất là trong hoàn cảnh chưa biết chuyện gì xảy ra sắp tới, cứ lấy lòng Đường lão thái quân cho chắc, nếu không với thân phận quả phụ, nàng không dám tùy ý khen ngợi một nam nhân.
Thế nhưng lần này hiển nhiên nàng đã đi nhầm một nước cờ.
- Trừ những cái đó ra, ngươi thấy tướng mạo Nhị gia ra sao?
Đường lão thái quân cười càng thêm từ hòa, nhưng bà không biết nụ cười này trong mắt Đường Chu Thị sinh ra áp lực lớn thế nào, khiến nàng cắn răng thẹn thùng nói:
- Nhị gia đương nhiên là anh tuấn phi phàm rồi.
Nếu chẳng phải thường ngày Đường lão thái quân tích uy quá thịch, đừng nói là nói ra miệng, lời này nghĩ trong lòng đã thấy thẹn chết người.
- Ha ha ha, chỉ cần ngươi thấy Nhị gia anh tuấn, nhân phẩm bản lĩnh cũng hơn người là được rồi, lão thân không dấu ngươi nữa, hôm nay ta tìm ngươi tới đây là chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có muốn cải giá, gả cho Nhị gia làm bình thê không?
Đường lão thái quân cười vang nói ra mục đích, còn Đường Chu Thị chớp mắt như hóa thành khúc gỗ.
Đường Chu Thị tưởng chừng như có tiếng sấm nổ trong đầu, tích tắc mất hết năng lực tư duy, đầu óc chỉ còn lại khoảng trống.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng không còn chút sắc máu nào.
Tẩu tẩu gả tiểu thúc, ca ca cưới đệ tức, loại chuyện này trong hào môn đại viện không hề hiếm thấy, nhưng Đường Chu Thị chưa bao giờ nghĩ mình lại có một ngày gặp phải chuyện này.
Nữ tử được gả vào hào môn đại viện, không có thân phận địa vị nhất định, thì có dung mạo như hoa, cho nên trong nhà phú quý có tiền có thế, nếu như có nam đinh tử vong, thì chuyện để tẩu tử cải giá lấy huynh đệ trong họ không lạ gì, còn về phía nhà mẹ đẻ của nữ tử kia cũng chẳng muốn lắm mồm nhiều chuyện, dù sao người làm cha mẹ chẳng ai muốn thân sinh cốt nhục của mình ở góa suốt đời.
Chưa kể con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, chỉ cần không phải nữ nhi chịu ủy khuất quá lớn, hoặc không sống nổi nữa, thì đa phần nhà mẹ đẻ không quan tâm nữa.
Đường lão thái quân cười rất vui vẻ, song trong lòng cũng biết, với con người của Đường Chu Thị sẽ không dễ dàng chấp nhận việc này, mặc dù nàng sống rất kín tiếng hạ mình, có vẻ nhu nhược, nhưng bản tính có chỗ cao ngạo, hơn nữa còn rất ương ngạnh, nếu như không giảng gải thấu triệt, e là thà chết chứ không làm người khác toại nguyện.
Lời đã nói ra khỏi miệng, Đường lão thái quân liền cầm chén trà lên, nhấp từng ngụm một, thản nhiên như không.
Rất lâu sau thấy sắc mặt Đường Chu Thị từ trắng bệch ứng lên chút sắc hồng, Đường lão thái quân mới lại lên tiếng:
- Quế Phương, chuyện cải giá cho Nhị gia ngươi hãy đồng ý đi.
- Không được.
Đường Chu Thị đứng bật dậy, đi thẳng tới trước mặt Đường lão thái quân quỳ xuống, quật cường cắn môi, không nói lời nào.
- Vì sao?
Đường lão thái quân thong thả đặt chén trà xuống bàn, chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
Đường Chu Thị cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
- Tôn tức là tẩu tẩu của Nhị gia, làm thế trái luân thường.
- Nói lăng nhăng.
Đường lão thái quân ngữ khí nặng hơn, làm Đường Chu Thị toàn thân run lên, cả Đường phủ có lẽ chỉ mỗi Đường Kính chi là không sợ bà:
- Nếu như Hiếu Chi còn sống, lão thân khuyên ngươi cải giá mới là trái với luân thường, nhưng nay ngươi đã là di sương của Đường gia, lão thân để ngươi cải giá cho Nhị gia, đó là vì ngươi mệnh không tốt, tìm cho ngươi chỗ nương tựa.
Đường Chu Thị vẫn cúi đâu không nói, Đường lão thái quân thì đã chuẩn bị trước, biết không phải một hai câu mà có thể khuyên nàng thay lòng đổi ý, lại nói:
- Quế Phương, lão thân biết ngươi là người trọng lễ trọng hiếu, nếu không đã chẳng cài hoa cúc trăng bên tai từ khi Hiếu Chi ra đi tới giờ.
Đường Chu Thi cười bi thương:
- Tôn tức nguyện ý thủ tiết cả đời.
- Hồ đồ!
Đường lão thái quân phất tay cắt ngang, mắng:
- Hiếu Chi là tôn tử của lão thân, chẳng lẽ ta không thương nó sao? Trong Đường phủ đừng nói Hiếu Chi thường ngày đôn hậu thực thà, tới ngay cả Lễ Chi không ra gì chẳng bao giờ khiến người ta yên tâm, ngươi đã thấy lão thân phạt nặng nó bao giờ chứ?
- Chưa ạ.
Đường Chu Thị lắc đầu, Đường lão thái quân mặt dù nghiêm khắc, nhưng với tử tôn tử họ Đường thì rất khoan dung độ lượng.
- Đúng thế, ngươi nói xem, làm sao lão thân xem thường Hiếu Chi cho được.
Đường lão thái quân nói tới đó khẽ thở dài, dù bà lòng dạ sắt đá cũng không khỏi đau lòng, đứa cháu nào chẳng do bà nhìn lớn lên từ nhỏ, nhưng chỉ thoáng chốc đã điều chỉnh lại tâm thái:
- Chỉ là người chết thì không sống lại được nữa, còn người sống thì vẫn phải sống. Ngươi sẵn lòng vì Hiếu Chi thủ hiếu cả đời, là toàn thành cho danh tiết của ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới Hiếu Chi quá cố chưa? Hiếu Chi tính tình đôn hậu, lão thân không tin có muốn nhìn thấy ngươi bị khổ, còn cả Thiên Nhi nữa, hiện giờ lão thân còn sống, Kính Chi chưa có nhi tử, nó có thể sống tốt, nhưng sau này thì sao, đợi Thiên Nhi lớn lên thì lão thân đã không còn nữa, khi ấy Kính Chi đã thê thiếp thành đàn, nhi nữ khắp nhà, ai thèm quan tâm tới mẹ con các ngươi nữa?
Đường lão thái quân nói những lời này hợp tình hợp lý, trước kia Đường Chu Thị cũng không phải chưa bao giờ nghĩ tới, cứ nghe rồi bao nhiêu uất ức tủi hơn phải chịu nhứng năm qua hóa thành nước mắt tràn ra, nàng chỉ thấy tương lai mờ mịt, chẳng có lấy một chút hi vọng nào.
Quả phụ không có nam nhân, trẻ nhỏ không có phụ thân chống lưng, dù sống trong hào môn đại viện, cuộc đời cũng chỉ có một chữ : Khổ!
- Lão thái quân, mệnh tôn tức thật khổ.
Đường Chu Thị cảm xúc dâng lên, quỳ gối lết tới, ôm lấy hai chân Đường lão thái khóc, nghẹn ngào nói: