Được hai tiểu nha đầu nhắc nhở, Lâm Úc Hương đúng giờ tới tiểu viện của Đường lão thái quân, nhưng hạ nhân ở đó nói với nàng lão thái quân tới đại sảnh tiếp khách quý rồi, khách hay không, quý với hóa chẳng liên quan gì tới nàng, không phải giáp mặt với Đường lão thái quân là Lâm Úc Hương thấy vui rồi, có điều nửa đường gặp phải Hàm Hương.
- Nhị nãi nãi, lão thái quân bảo ngườ tới đại sảnh gặp một vị khách quý.
Hàm Hương tới tiểu viện của Lâm Úc Hương được biết nàng tới thỉnh an lão thái quân, cho nên quay về tiểu viên cả lão thái quân tìm:
Lâm Úc Hương ngạc nhiên hỏi:
- Vị khách quý nào mà cần một phụ đạo nhân gia như ta tới gặp?
Thường thì nếu có khách tới phủ, nữ chủ tử chỉ chiêu đãi nữ khách ở hậu viện, còn ở đại sảnh là nam chủ tử tiếp đãi nam khách, bàn chuyện, hào môn đại tộc thì lại càng chú ý tới quy củ này, nếu không sẽ mất thân phận.
- Bẩm Nhị nãi nãi, vị khách quý đó họ Trịnh, người có biết đấy.
Hàm Hương đi tới, đẩy Tri Thu sang một bên, tự mình đỡ tay trái Lâm Úc Hương.
Tri Thu biết Hàm Hương là tâm phúc của lão thái quân, không dám có chút bất mãn nào, lùi lại đi sau mọi người.
Khách quý, còn họ Trịnh?
Lâm Úc Hương tức thì nhớ ra người thanh niên mà nàng cứu trước đó không lâu:
- Đó là công tử của phủ Tuyên Uy tướng quân phải không?
- Vâng, đúng là Trịnh công tử.
Hàm Hàm trả lời rồi giục Lâm Úc Hương, nói không thể để khách quý đợi lâu, Lâm Úc Hương cũng hiểu, cho nên đi nhanh hơn ba phần.
Tới cửa đại sảnh, Lâm Úc Hương định thần lại rồi mới thong dõng bước vào, nàng vừa xuất hiện tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung lên người nàng.
Hôm nay Lâm Úc Hương mặc chiếc váy lụa màu vàng nhạt, trang điểm đạm nhã, tóc vấn nghiêng, hai hàng mi cao cong cong, đôi mắt trong vắt như đầm nước mùa thu, khuôn mặt và chiếc cổ trắng nõn nà như ngọc, vòng eo mềm mại, bước chân thanh thoát như lướt trên mây, như phiêu diên tiên tử xuống phàm trần.
Vào đại sảnh, nàng chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía Trịnh Kiếm Thu rồi hết sức quy củ tới trước mặt Đường lão thái quân nhún eo thi lễ:
- Tôn tức thỉnh an lão thái quân.
Lần trước vì cứu Trịnh Kiếm Thu làm Đường Kính Chi lần đầu tiên giận nàng, cho nên vì tránh tướng công vớ bở hiểm lầm, Lâm Úc Hương ngay cả đầu không quay sang bên phải nửa phần.
- Đứng lên đi.
Đường lão thái quân đưa tay đỡ hờ.
Ở trường hợp chính thức, Lâm Úc Hương thực hiện đầy đủ quy củ để không ai bắt được gì, đứng dậy xong gót sen nhẹ bước, tới trước mặt Đường Kính Chi, nhu thuận thi lễ, giọng trong trẻo:
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Đường Kính Chi vội đứng dậy, đi tới đích thân đỡ nàng lên, nói thực trước khi Lâm Úc Hương vào đại sảnh, y đã giả thiết rất nhiều phản ứng của Lâm Úc Hương, nhưng không một cái nào đúng với thực tế:
- Đứng dậy đi, không cần đa lễ như thế, ta giới thiếu cho nàng nhé, vị này là trưởng công tử của Tuyên Uy tướng quân, Trịnh công tử Trịnh Kiếm Thu, lần trước ở ngoài thành nàng đã giúp Trịnh công tử giải độc, còn nhớ không?
Mặc dù hơi bất ngờ nhưng không thể phụ nhận Đường Kính Chi rất hài lòng phản ứng bình tĩnh tự nhiên của Lâm Úc Hương sau khi vào đại sảnh.
Nghe giới thiệu Lâm Úc Hương mới quay sang nhìn Trịnh Kiếm Thu, nam nhân này mặt vẫn anh tuấn như thế, so với hôm bị thương còn thêm phần khỏe khoắn mạnh mẽ, hấp dẫn hơn nhiều:
- Đường Lâm Thị ra mắt Trịnh công tử, hôm nay thấy sức khỏe công tử đã tốt hơn, Đường Lâm Thị yên tâm rồi.
Lâm Úc Hương mặc dù miệng nói rất khách khí, nhưng ngữ khí lại bình đạm, rõ ràng mang cho người ta cảm giác xa cách ngàn dặm.
Từ khoanh khắc Lâm Úc Hương tiến vào đại sảnh, tâm thần Trịnh Kiếm Thu chấn động dữ dội, thế gian có nữ tử mỹ lệ tới nhường này thật sao, trước đó hắn luôn cảm thấy bóng hình thoáng hiện lên trước lúc hôn mê hẳn ít nhiều có chút chênh lệnh, khả năng làm nàng càng đẹp hơn, nhưng cho tới tận bây giờ Trịnh Kiếm Thu mới hiểu, hình bóng trong đầu còn thua kém người thật.
- Lần trước may nhờ có Đường phu nhân trượng nghĩa ra tay nên Trịnh mỗ mới sống được tới hôm nay, đại ân đại đức của Đường phu nhân, Trịnh mỗ cả đời không quên.
Hơi đưa tay đỡ hờ, Lâm Úc Hương bình đạm nói:
- Mặc dù Đường Lâm Thị chỉ là thân nữ nhi nhưng cũng biết cái đạo lý giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Trịnh công tử không cần khách khí như thế, Đường Lâm Thị không dám nhận.
- Đường phu nhân đại nhân đại nghĩa, Trịnh mỗ bội phục, sau này nếu Đường phủ có chỗ nào cần Trịnh mỗ, chỉ cần nói một tiếng, tuyệt không chối từ.
Lâm Úc Hương trước đó có nghe Đường Kính Chi nói có kẻ ngầm mưu đồ với gia sản của Đường phủ, nên không chối từ, trực tiếp đáp:
- Vậy Đường Lâm Thị xin tạ ơn Trịnh công tử trước.
- Không cần khách khí, không cần khách khí.
Trịnh Kiếm Thu rất muốn được nghe giọng nói của nàng nhiều hơn, nhưng trưởng hợp hiển nhiên không cho phép, liền quay lại ghế.
Từ lúc Đường Kính Chi đỡ đứng dậy, bàn tay Lâm Úc Hương liền bị y nắm lấy, dù thấy bàn tay Đường Kính Chi rất ấm áp, rất dễ chịu, nhưng nàng vẫn khẽ giãy dụa, muốn rụt tay lại.
Đường Kính Chi không buông tay, quay đầu nhìn sang, thấy Lâm Úc Hương trừng mắt nhìn mình, cho dù là phu thê ân ái tới đâu, ở thời đại đó làm gì có chuyện nắm tay nhau trước mặt khách.
Huống hồ quan hệ giữa hai người còn rất bình thường.
Thấy Lâm Úc Hương trừng mắt nhìn mình, Đường Kính Chi không vui, hắn muốn trước mặt Trịnh Kiếm Thu diễn một cảnh ân ái cùng kiểu thê, vì thế không hề khách khí trừng mắt lại với nàng, sau đó càng nắm chặt bàn tay vừa trắng vừa mềm ấy, đi về chỗ ngồi.
Phải nói bàn tay ấy mềm mềm, tựa như không có xương vậy, nắm trong tay, thoải mái cực.
Đường lão thái quân nâng chén trà lên, lẳng lặng quan sát phản ứng của ba người, biểu hiện hôm nay của Lâm Úc Hương làm bà rất hài lòng, thoáng đạt tự nhiên, đoan trang đúng mực, rất có phong phạm của đại gia khuê tú.
Còn phản vẻ mặt của Trình Kiếm Thu cũng lọt hết vào mắt bà, không lo cũng chẳng mừng.
Lần trước Lâm Úc Hương bất chấp bản thân cứu ngươi, bà lo hai người này liệu có phải là biết nhau, hơn nữa giao tình không cạn, cho nên bà mới bảo gọi Lâm Úc Hương ra cho Trịnh Kiếm Thu tạ ơn để biết rõ thự hư, sau này dễ bề ứng phò.
Nhưng hiện giờ xem ra là bà nghĩ nhiều rồi, cho dù nhìn ra Trịnh Kiếm Thu tựa hồ có thiện cảm với Lâm Úc Hương, nhưng một nữ tử mỹ lệ nhường ấy, nam nhân nào có thể không động lòng?
Theo bà thấy đây không phải chuyện lớn gì, chỉ cần sau này hai người không gặp nhau nữa, tình cảm sẽ nhạt đi mà thôi.
Động tác nhỏ của Đường Kính Chi với Lâm Úc Hương cũng không qua nổi mắt bà, khiến bà hơi nhíu mày, xem ra bà vẫn xem nhẹ vị trí của Lâm Úc Hương trong lòng đích tôn, ừm, sau này mình phải giúp đỡ Đường Chu Thị một chút vậy, nếu không chuyện bức bách Lâm Úc Hương và đích tôn viên phòng sẽ kéo dài vô thời hạn.
Đường Chu Thị mặc dù da mặt mỏng, nhưng dù sao cũng là người được nếm mùi vị nam nữ, lại đã sinh con, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, không sợ đích tôn không leo lên giường của Đường Chu Thị.
Đợi phá vỡ tâm kết đích tôn vì cơ thể có bệnh, không viên phòng cùng thê thiếp, lúc đó chuyện viên phòng với Lâm Úc Hương không còn khó nữa.
Đường lão thái quân nghĩ như thế, khóe môi dần dần xuất hiện nụ cười.
Thấy tướng công vớ bở trừng mắt lên nhìn mình, Lâm Úc Hương cả kinh, qua thời gian dài tiếp xúc, nàng biết Đường Kính Chi không phải nam nhân dễ nổi giận, nếu như y có dấu hiệu nổi giận, tức là nói lên có chuyện chạm vào vảy ngược của y rồi, lầ trước làm mất mặt y nên nàng bị phạt quỳ rất lâu, lần này không thể phạm sai lầm tương tự.
Hơn nữa nàng mơ hồ không muốn tướng công vớ bở hiểu lầm, vì thế nghĩ một chút, không chống cự nữa, mặc cho y nằm tay quay về chỗ ngồi, thậm chí còn chưa yên tâm, bàn tay nhỏ dùng lực, nắm lại bàn tay lớn ấm áp của y.
Cảm giác động tác nhỏ của kiều thê, Đường Kính Chi sửng sốt, rồi nở nụ cười.
Nụ cười phát ra tự tận đáy lòng đó khiến mỗi người trong đại sảnh dâng lên cảm thụ khác nhau.